Người làm phụ mẫu, luôn phải lo lắng cho hài tử đủ điều, cho dù hài tử có không tốt đến đâu, nghịch ngợm đến mấy, ấy vẫn là cốt nhục thân sinh.
Đường Thư Nghi và Nam Lăng bá phu nhân nói về đám hài tử không bớt lo của nhà mình, Thúy Vân vội đến bẩm báo, Hướng phu nhân vừa đến, là để thăm hỏi Tiêu Ngọc Minh. Đường Thư Nghi và Nam Lăng bá phu nhân lại đến viện của Tiêu Ngọc Minh.
Hướng phu nhân lại mang theo không ít lễ vật, hỏi thăm tình hình của Tiêu Ngọc Minh. Nghe nói thằng bé khá hơn hôm qua rất nhiều, nàng ấy mới yên tâm. Nàng thực sự lo lắng vết thương của Tiêu Ngọc Minh sẽ lưu lại bệnh căn, ấy là chuyện cả một đời người.
Dùng giọng ôn nhu hỏi han Tiêu Ngọc Minh xong, Hướng phu nhân cùng Đường Thư Nghi bước ra ngoài. Sau đó, ba vị mẫu thân tề tựu trò chuyện. Hướng phu nhân nhìn Nam Lăng bá phu nhân nói: "Vốn dĩ ta còn định lát nữa sẽ ghé phủ của ngươi, nào ngờ gặp được ngươi ở đây, thật vừa hay, ta đỡ phải đi thêm một chuyến."
Nam Lăng bá phu nhân đại khái biết vì sao nàng ấy lại tìm mình, ai nấy đều làm phụ mẫu, nàng ấy thấu hiểu nỗi lòng. Cho nên không cần Hướng phu nhân mở miệng, nàng ấy liền nói: "Cứ yên lòng. Ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này lộ ra ngoài, cũng sẽ dặn dò nghiệp chướng trong nhà, chớ để nó nói lời thừa thãi."
Hướng phu nhân vẻ mặt cảm kích, khẽ nói: "Thật lòng vô vàn cảm tạ."
Vừa nói, nàng ấy vừa thở dài: "Nữ nhi ư, thật tình đều là món nợ. Thuở trước ta sinh ba tiểu tử, phu quân ta ngày đêm mong ngóng ta sinh thêm một tiểu cô nương. Không dễ dàng gì mới sinh được một mụn con gái cho chàng, vậy mà chàng lại dạy dỗ nó thành ra nông nỗi này. Nếu chuyện nó đánh gãy hai xương sườn của người khác mà đồn ra ngoài, hỏi sao còn có thể gả chồng đây!"
"Hài tử còn nhỏ, từ từ dạy bảo là được." Đường Thư Nghi nói.
Nam Lăng bá phu nhân cũng đồng ý: " Đúng vậy, hài tử lớn rồi tự khắc sẽ hiểu chuyện."
Bọn họ chỉ có thể nói như vậy, chưa nói đến Nam Lăng bá phu nhân, ngay cả Đường Thư Nghi, người vốn mang tư tưởng khai phóng, cũng không mấy bằng lòng đón một nàng dâu như vậy về nhà. Giữa phu thê khó tránh khỏi phát sinh mâu thuẫn, nếu như hễ xúc động liền ra tay đánh đấm, còn là kiểu đánh đủ sức làm gãy xương, vậy thì sống làm sao cho an ổn!
Kỳ thực, chủ yếu vẫn là tính khí của Hướng Ngũ tiểu thư chưa đủ ổn định. Nếu nàng ổn định hơn đôi chút, làm việc không quá hấp tấp vội vàng, võ lực dù cao cũng chẳng sao. Nhưng nếu tính tình cứ mãi bất ổn, hễ xúc động là ra tay đánh người, vậy thì thực sự khó lòng nào chấp nhận nổi.
Ba vị phu nhân hàn huyên một lát, Nam Lăng bá phu nhân và phu nhân Hướng đại tướng quân liền cáo từ. Các nàng vừa đi khỏi, một vị quản sự đã vội vàng đến bẩm báo rằng Gia Thư Thái phi đã tới. Đường Thư Nghi nghe tin liền vội vã đứng dậy nghênh tiếp.
Sau khi gặp mặt, Thái phi mỉm cười nói: "Ngươi chớ trách ta đường đột, không thiếp mời đã ghé qua chứ?"
"Nào dám. Ngài quang lâm, ta đây mừng còn không hết." Đường Thư Nghi đáp lời.
Thái phi khẽ "ừm" một tiếng, rồi lại nói: "Nghe đồn hôm qua Nhị công tử bị khiêng về phủ, đã xảy ra sự tình gì?"
Hôm qua Tiêu Ngọc Minh bị người khiêng về, rất nhiều người đều mục kích, Thái phi vẫn luôn phái người lưu tâm đến phủ Vĩnh Ninh Hầu, tất nhiên vừa xảy ra chuyện liền tức khắc hay biết.
"Chỉ là ra ngoài dạo chơi, chẳng may ngã ngựa mà thôi." Đường Thư Nghi đáp.
Thái phi nét mặt lộ vẻ đau lòng, hỏi: "Có nghiêm trọng chăng?"
Trước sự thân thiết bất ngờ của Thái phi dành cho gia đình mình, Đường Thư Nghi đã không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng, nàng đáp: "Quả thật có chút nghiêm trọng, gãy đến hai xương sườn."
Thái phi lại khẽ thở dài một tiếng: "Mau dẫn ta đi xem thằng bé."
Đường Thư Nghi đưa Thái phi đến viện của Tiêu Ngọc Minh. Bước vào phòng trong, nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh đang nằm trên giường, Thái phi nét mặt đau đáu, cất lời an ủi đủ điều, khiến Tiêu Ngọc Minh ngần ngại không biết nên ứng phó ra sao.
Thái phi chẳng bận tâm những thứ đó, chỉ dặn người mang một đống dược liệu quý hiếm cùng các món đồ chơi nam hài tử ưa thích vào, bày chật kín chiếc bàn lớn.
Cùng Đường Thư Nghi rời khỏi phòng Tiêu Ngọc Minh, hai người về sảnh đường an tọa. Thái phi cất lời: "Nam hài tử luôn có vài năm nghịch ngợm, ấy nào đáng kể gì. Về sau tất nhiên... về sau tự khắc sẽ hiểu chuyện, tất sẽ trở nên ưu tú hơn. Tiền đồ của thằng bé, ngươi cũng chớ quá lo âu, ta xem ra, hài tử này có đại tạo hóa."
Đường Thư Nghi mỉm cười đáp vâng, song trong lòng lại dấy lên muôn vàn suy nghĩ. Vừa rồi Thái phi cất lời lại đột ngột dừng giữa chừng, rồi đổi ý. Bà ấy nói " sau này tất nhiên...", rốt cuộc là tất nhiên cái gì? Dựa theo ý tứ của những lời nói trước đó, hẳn là sau này tất nhiên sẽ có tiền đồ xán lạn.
Nếu đã như vậy, cớ gì Thái phi lại nói lời như thế? Một vị Thái phi, nhi tử đã khuất, nương gia không thể xuất lực, chính bản thân bà ấy hẳn là không có khả năng mở ra một tiền đồ xán lạn cho Tiêu Ngọc Minh, vậy thì rốt cuộc ai có thể?
Trong phút chốc, Đường Thư Nghi bỗng nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo: Chẳng lẽ Tiêu Dao Vương vẫn còn sống?
Như vậy liền có thể lý giải, vì sao tinh thần của Thái phi bỗng chốc trở nên phấn chấn lạ thường. Nhi tử từ cõi c.h.ế.t quay về, tinh thần tất nhiên sẽ tốt. Nhưng tại sao Thái phi lại đột ngột đối đãi ưu ái với bọn họ như vậy?
Liệu có quan hệ gì với Tiêu Dao Vương chăng? Nếu thật sự có quan hệ, thì ấy là quan hệ gì đây?
Đầu óc Đường Thư Nghi nhất thời rối bời như tơ vò.