Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 303

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Hoàng đế nghe Thái phi cất lời như vậy, đôi mày chợt nhíu lại, hỏi: "Ngài có nghĩ đến chuyện, từ tông thất chọn ra một hài tử, coi như đời sau của đệ ấy chăng?"

"Tùy cơ duyên định đoạt." Thái phi đáp.

"Nếu ngài có ý ấy, trẫm sẽ triệu những hài tử trong tông thất đến, tùy ngài lựa chọn."

Thái phi lắc đầu, "Việc này hãy để sau hẵng bàn."

Hoàng đế thấy Thái phi đáp vậy cũng chẳng cố nài, chỉ dặn dò: "Khi nào ngài có ý định nhận người thừa tự, cứ nói với trẫm."

Thái phi khẽ ừm một tiếng, sau đó hai người hàn huyên vài câu chuyện phiếm. Chốc lát, Thái phi viện cớ có việc, xin cáo lui khỏi cung.

Hoàng đế trở lại Ngự Thư phòng, bắt đầu trầm ngâm về mục đích Thái phi tiến cung lần này. Y hồi tưởng lại câu chuyện vừa rồi, cuối cùng cũng đoán định Thái phi tiến cung là vì Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Lý Cảnh Minh, sợ y giận cá c.h.é.m thớt với Vĩnh Ninh Hầu phủ, cho nên mới đặc biệt tiến cung? Nhưng mà, từ khi nào Thái phi lại có mối giao hảo sâu đậm với Vĩnh Ninh Hầu phủ như vậy?

"Mau đi điều tra mối liên hệ giữa Thái phi và Vĩnh Ninh Hầu phủ." Hoàng đế quay đầu lại lệnh cho Tiêu Khang Thịnh.

Tiêu Khang Thịnh lĩnh mệnh rời đi, trong lòng Hoàng đế lại dâng lên một cỗ u uất. Thái phi vì Vĩnh Ninh Hầu phủ mà đặc biệt tiến cung một chuyến, phải chăng các quần thần cũng nghĩ y sẽ giận lây sang Vĩnh Ninh Hầu phủ?

Thuở chưa đăng cơ, y từng ngày mộng tưởng nếu mình trở thành Hoàng đế sẽ không còn bị bất cứ điều gì ràng buộc. Song, khi đã chân chính ngồi lên ngai vàng, y mới hay, càng có trăm ngàn vướng mắc đeo đẳng.

Đôi lúc, y thực sự tùy hứng muốn rũ bỏ danh xưng minh quân đáng ghét ấy. Chỉ là, suy nghĩ ấy mãi mãi chỉ là một ý niệm thoáng qua.

Thái phi rời khỏi hoàng cung trở về Vương phủ, liền đến thư phòng, cầm bút viết một hàng chữ trên mảnh giấy nhỏ, sau đó đi đến trước cửa sổ. Bà mở lồng chim, lấy ra con bồ câu bên trong, buộc tờ giấy vào chân nó, rồi đẩy cửa sổ, buông tay để chim bồ câu vút bay.

Nhìn chim bồ câu bay càng lúc càng cao, càng ngày càng xa, Thái phi lẩm bẩm: "Chẳng bao lâu nữa, chẳng bao lâu nữa."

Tiêu Dịch Nguyên lại lưu lại Vĩnh Ninh Hầu phủ thêm vài ngày. Trong suốt những ngày này, Đường Thư Nghi vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Nhị hoàng tử. Nàng thấy phủ Nhị hoàng tử bị ngự lâm quân bao vây kín như bưng, đến một con kiến cũng khó lòng lọt ra. Cho dù là thức ăn, cũng có người mỗi ngày đặc biệt đưa đến tận nơi.

Dẫu Hoàng đế có xót xa nhi tử đến nhường nào, thì so với đế vị, ngai vàng vẫn là điều trọng yếu hơn cả. Lần này, Nhị hoàng tử đã phạm vào đại kỵ của Hoàng đế.

Cho dù thế nào, nguy cơ tạm thời được hóa giải, nàng liền để Tiêu Dịch Nguyên trở về Thượng Lâm thư viện để tiếp tục học hành. Thật trùng hợp, khi Tiêu Dịch Nguyên rời Vĩnh Ninh Hầu phủ, vừa vặn bắt gặp Đường An Lạc đến tìm Tiêu Ngọc Châu du ngoạn.

Hai người gặp mặt nhau liền ngẩn người, sau đó Tiêu Dịch Nguyên khom lưng chắp tay hướng về phía Đường An Lạc trước. Đường An Lạc cũng hồi lễ với hắn, rồi hai người một người đi ra, một người bước vào.

Và Tiêu Dịch Nguyên cuối cùng cũng biết được, đó chính là tiểu thư của phủ Đường Quốc Công. Trong lòng hắn không rõ vì sao lại dâng lên một nỗi buồn bực khó tả.

Khi đến Thượng Lâm thư viện, hắn đến thư phòng của Phương đại nho trước, chẳng chút che giấu, kể hết mọi sự tình đã xảy ra trong quãng thời gian này cho Phương đại nho hay.

"Quả thực không ngờ, ngươi và Vĩnh Ninh Hầu phủ lại có mối quan hệ sâu xa đến vậy." Phương đại nho cảm thán: "Chuyện lão Hầu gia thuở trước tìm dâu, ta cũng có nghe ngóng. Than ôi, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi!"

Tiêu Dịch Nguyên gật đầu, Phương đại nho nhìn hắn nói: "Tuy Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hành sự đôi khi không theo lẽ thường, nhưng nàng là một người thấu tình đạt lý. Tính khí Tiêu Ngọc Thần lại càng thêm đoan chính, dẫu Tiêu Ngọc Minh có bướng bỉnh, song cũng chưa từng làm chuyện đại gian đại ác. Vĩnh Ninh Hầu phủ là nơi đáng để giao hảo. Kẻ sĩ vốn nên hướng về chốn cao xa mà tiến, duy trì mối giao tình tốt với Vĩnh Ninh Hầu phủ đối với ngươi tuyệt không có điều gì bất lợi."

"Học sinh đã lĩnh hội." Tiêu Dịch Nguyên chân thành nói: "Những người trong Hầu phủ đối đãi với học sinh vô cùng ân cần."

Phương đại nho cười hai tiếng: "Vậy thì tốt rồi. Chỉ là trong khoa cử, ngươi tất phải phân cao thấp cùng Tiêu Ngọc Thần. Ngươi cần phải nỗ lực hơn nữa, bởi hắn còn có một vị sư phụ từng đỗ Trạng nguyên khoa cử đấy."

"Học sinh nhất định sẽ nỗ lực." Tiêu Dịch Nguyên đáp lời.

Và ngay lúc này đây, Tiêu Ngọc Thần, người mà bọn họ vừa nhắc đến, lại đang ở trong tình cảnh chẳng mấy tốt đẹp, phải chạy thục mạng không ngừng nghỉ.

Trong khu rừng sâu rậm rạp, một nhóm người đang chạy như bay, phía sau bọn họ có mấy chục tên cường phỉ hung hãn đang đuổi theo sát gót.

Tiêu Ngọc Thần dốc hết sức bình sinh mà bạt mạng chạy, búi tóc trên đầu đã xộc xệch, khuôn mặt dính đầy tro bụi, chiếc áo choàng màu xám nhạt cũng đã tả tơi đến mức không còn nhận ra hình dáng cũ. Đây có lẽ là khoảnh khắc chật vật, thê thảm nhất trong mười bảy mười tám năm cuộc đời hắn. Quan Nghi Niên bên cạnh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Phía sau bọn họ, một nữ tử vận hoa phục cũng đang ôm váy, dùng hết sức lực chạy theo. Chỉ là, bộ hoa phục kiều diễm giờ cũng đã lấm lem chẳng còn ra dáng vẻ gì. Đột nhiên, đôi chân nàng chùng xuống, cả thân hình ngã nhào xuống mặt đất.

Tiêu Ngọc Thần nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, thấy nàng ngã xuống đất, chợt chần chừ một thoáng, rồi vội xoay mình đến, đỡ nàng dậy, nắm lấy tay nàng tiếp tục bỏ chạy. Cả hai không ai lên tiếng, chỉ ăn ý cùng nhau cắm đầu lao về phía trước.

Đám thị vệ của Hầu phủ cùng thị vệ của cô nương kia tuy đã dốc sức cầm chân, giúp ba người kéo dài thời gian. Song, toán sơn phỉ phía sau vẫn càng lúc càng áp sát, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp. Đám thị vệ tuy dũng mãnh chống trả, nhưng quân số ít ỏi nào địch lại được đám đông hung hãn. Chẳng mấy chốc, hai tên đầu lĩnh sơn phỉ đã xông thẳng tới Tiêu Ngọc Thần và cô nương.

Thân là nam nhi, chàng tự nhiên phải xông lên phía trước. Tiêu Ngọc Thần vội kéo cô nương ra sau lưng mình. Tên sơn phỉ kia thấy vậy, cười khẩy mà rằng: "Tiểu bạch kiểm, kẻ đại ca bọn ta ngắm trúng chính là ngươi."

Một tên sơn phỉ khác ngoái đầu nhìn nàng kia, cười cợt nói: "Bọn ta ưng ý kẻ ở đằng sau kia hơn. Quả là tiểu thư thế gia vọng tộc có khác, vừa nhìn đã khiến người ta ngứa ngáy trong lòng."

Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 303