Đường Thư Nghi nghe được những lời Nghiễn Đài nói, đầu óc nhất thời quay cuồng. Nàng cố hít một hơi thật sâu để trấn định, nhìn xuống Nghiễn Đài rồi nói: "Có chuyện gì, đứng dậy trình bày cặn kẽ."
Nghiễn Đài cố gắng chống tay xuống đất toan đứng dậy, nhưng giờ đây hắn sợ đến hồn vía lên mây, không thể đứng vững, cuối cùng chỉ đành tiếp tục quỳ rạp trên đất nói: "Hôm nay... Hôm nay Hướng đại tướng quân dạy Nhị công tử vẽ bản đồ, địa điểm là ngoại thành Tây Sơn. Nô tài cùng Thạch Mặc hộ tống Nhị công tử, nhưng dưới chân núi lại gặp phải Nhị hoàng tử đến săn bắn.”
“Nhị công tử hành lễ với Nhị hoàng tử, nhưng Nhị hoàng tử không cho công tử nhà ta đứng dậy, còn bắt Nhị công tử săn một con hồ ly đỏ khác dâng cho mình. Nhị công tử tất nhiên không chịu, hai bên xảy ra khẩu chiến, cuối cùng Nhị công tử chẳng màng đến Nhị hoàng tử mà lên núi.”
“Ngỡ rằng chuyện đã kết thúc ở đó, nhưng không ngờ lại chạm mặt Nhị hoàng tử trên núi. Hắn ta vẫn cố bắt công tử nhà ta săn hồ ly đỏ cho mình, hai người lại tranh cãi, rồi sau đó đã ra tay động võ.”
“Khi hai người đang giao đấu kịch liệt, một mũi tên bất ngờ xé gió bay đến, cắm thẳng vào cổ Nhị hoàng tử. Y ngã xuống, tắt thở ngay tại chỗ. Thị vệ của y vội ngăn cản đám nô tài hỗn loạn, đồng thời có người tức tốc bẩm báo hoàng cung. Chẳng bao lâu sau, ngự lâm quân đã kéo đến, bắt Nhị công tử áp giải vào hoàng cung.”
“Kẻ đó đáng chết!” Nghe dứt lời của Nghiễn Đài, Đường Thư Nghi nghiến răng căm phẫn. Giờ khắc này, nàng chỉ hận bản thân không sớm liệu kế sách để trừ khử Nhị hoàng tử.
“Triệu quản gia, lập tức dẫn người đến Tây Sơn lục soát. Cần lục soát trong bán kính mười dặm, tuyệt đối không được bỏ qua bất kỳ manh mối nào dù là nhỏ nhất.” Đường Thư Nghi nhìn Triệu quản gia, dứt khoát hạ lệnh.
Ngay lúc này, tâm trí nàng vô cùng minh mẫn. Việc này vừa nghe đã rõ có kẻ cố tình sắp đặt, mưu toan đoạt mạng Nhị hoàng tử. Chỉ là không rõ, kẻ đứng sau có tính kế kéo Tiêu Ngọc Minh vào vòng xoáy này ngay từ đầu hay không.
Tuy nhiên, bất kể thế nào, chuyện đã làm tất sẽ để lại dấu vết. Nếu lập tức ra tay lục soát, có lẽ vẫn có thể tìm thấy chút manh mối. Nhưng nếu đối phương là cao thủ, e rằng mọi dấu vết đã bị xóa sạch không còn tăm tích.
Triệu quản gia tuân lệnh, cấp tốc chạy đi thi hành. Đường Thư Nghi quay đầu lại, nhìn Tiêu Ngọc Châu dặn dò: “Con lập tức đến tìm ngoại công. Bây giờ ta sẽ vào cung, con phải đợi trong phủ Quốc Công, tuyệt đối không được ra ngoài, trừ khi mẫu thân đến đón con.”
Tiêu Ngọc Châu mắt đẫm lệ gật đầu, sau đó sải bước vội vã rời đi. Đường Thư Nghi lại nhìn Tiêu Dịch Nguyên, căn dặn: “Mọi chuyện ở đây cứ giao cho ngươi sắp xếp.”
Tiêu Dịch Nguyên cũng vội vàng đáp lời. Tiêu Thành Minh cùng những người khác vốn đã ngây dại không thốt nên lời. Đường Thư Nghi nhanh chóng bước ra ngoài, thầm nhủ: nếu ai dám tơ hào mạng sống của nhi tử nàng, nàng thề sẽ liều mạng với kẻ đó.
Vừa ra đến cửa, nàng vừa dặn dò: “Ta sẽ phi ngựa thẳng đến hoàng cung.”
Thúy Vân vội vã chạy đi chuẩn bị. Đường Thư Nghi sải bước nhanh đến cổng, sau đó xoay người lên ngựa. Nàng giơ roi thúc ngựa điên cuồng lao đi trên đường phố, khiến không ít người đi đường kinh hãi thất sắc, nhưng nàng chẳng bận tâm chi đến thế.
Phi nước đại đến tận hoàng cung, vừa xuống ngựa, nàng đã trông thấy Tiêu Khang Thịnh công công thân cận của Hoàng đế đang đợi cách đó không xa. Vừa nhìn thấy nàng, Tiêu Khang Thịnh liền chạy tới, sau khi hành lễ liền cung kính nói: “Bẩm Hầu phu nhân, Hoàng thượng đang đợi người.”
“Công công dẫn đường đi.” Đường Thư Nghi thần sắc bình tĩnh đáp lời.
“Phu nhân, xin mời.” Tiêu Khang Thịnh không ngờ, trước tình cảnh biến cố như thế này mà Vĩnh Ninh Hầu phu nhân vẫn có thể bình tĩnh đến vậy. Thái độ của hắn đối với nàng cũng vì thế mà trở nên cung kính hơn bội phần.
“Hoàng thượng biết Nhị hoàng tử xảy ra chuyện, vừa kinh ngạc vừa đau lòng. Người cứ băn khoăn cớ sao đang yên đang lành lại thành ra nông nỗi này.” Tiêu Khang Thịnh vừa nói, vừa vẫy tay gọi người khiêng kiệu đến.
Đường Thư Nghi nghe lời Tiêu Khang Thịnh nói, nhìn chiếc kiệu trước mặt, trong lòng khẽ cười lạnh. Vị hoàng đế này, ngày ngày phảng phất diễn trò, há có ý nghĩa gì? Nếu có gan, sao chẳng chinh phạt Nhu Lợi quốc!
Lên kiệu, chốc lát sau liền đến bên ngoài ngự thư phòng. Vừa đứng vững đã nghe thấy tiếng khóc than từ bên trong vọng ra: “Hoàng thượng, Cảnh Minh c.h.ế.t thảm hại quá! Ngài phải báo thù cho hài tử của chúng ta!”
Đường Thư Nghi nghe ra, đây chính là giọng nói của Lương quý phi.
“Hầu phu nhân, mời vào.” Giọng nói của Tiêu Khang Thịnh vang lên, Đường Thư Nghi bước vào. Thấy Tiêu Ngọc Minh bị trói chặt quỳ trên mặt đất, nhưng người vẫn khoẻ mạnh, trên người không có vết thương, nàng mới nhẹ nhõm hẳn.
“Thần phụ tham kiến Hoàng thượng.” Nàng quỳ xuống đất, cung kính hành lễ với Hoàng đế.
Nhưng Hoàng đế còn chưa kịp lên tiếng, Lương quý phi đã dùng ánh mắt sắc như d.a.o nhìn nàng nói: “Nhi tử nhà ngươi đoạt mạng nhi tử nhà ta, ta muốn hắn bồi thường bằng sinh mạng!”
Đường Thư Nghi chẳng hề sợ hãi nàng ta, quay đầu nhìn thẳng mà nói: “Quý phi xin cẩn trọng ngôn từ. Tội danh g.i.ế.c người, nhi tử nhà ta không dám nhận.”
Lương quý phi dường như sắp phát cuồng, nàng ta chỉ thẳng Tiêu Ngọc Minh mà khóc rống lên: “Chính là hắn, chính là tên súc sinh này đã g.i.ế.c nhi tử của ta!”
“Lương quý phi, xin người cẩn trọng lời nói!” Ánh mắt Đường Thư Nghi cũng trở nên sắc bén, “Nếu nhi tử ta là súc sinh, vậy phụ thân của nó là gì, tổ phụ của nó là ai? Những binh sĩ trấn thủ biên cương Tây Bắc của Đại Càn ta lại là loại người nào? Chẳng lẽ bọn họ đều là súc sinh hay sao?”
Nàng biết rằng ngay lúc này, nàng tuyệt đối không thể yếu lòng. Dù chỉ một thoáng chần chừ, sinh mạng của nhi tử nàng sẽ khó lòng bảo toàn.
“Ngươi... Ngươi...” Lương phi không nói nên lời, quay sang nhìn Hoàng đế mà tấu lên: “Hoàng thượng, ngài phải báo thù cho nhi tử của chúng ta! Hãy g.i.ế.c hắn, nhất định phải tru diệt kẻ ấy!”
Hoàng đế căng chặt mặt. Y liếc nhìn Đường Thư Nghi, không ngờ phu nhân của Tiêu Hoài lại trầm tĩnh và sắc sảo đến thế, chỉ vài lời đã vạch rõ hậu thuẫn vững chắc nhất của mình. Tiêu Hoài và Tiêu Thành Côn đều hy sinh tính mạng vì đất nước, cho dù muốn g.i.ế.c Tiêu Ngọc Minh cũng không thể tùy tiện.
“Tấu bệ hạ, Đường Quốc Công cùng Hướng đại tướng quân đã đến.” Tiêu Khang Thịnh bước vào bẩm báo.
Sắc diện Hoàng đế càng thêm u ám, nhưng vẫn nói: “Truyền bọn họ vào.”