Đường Thư Nghi thấy hai người tiến vào, cũng không hỏi han gì, vẫn thản nhiên dùng bữa như mọi ngày. Tiêu Hoài cảm nhận được tâm tình của ba hài tử dành cho mình, nhưng không nói gì. Sau khi ăn sáng xong, hắn nói với Đường Thư Nghi: "Phu nhân có thể cùng ta đến bái kiến nhạc phụ đại nhân được chăng?"
Đường Thư Nghi gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Hai người trao nhau nụ cười khách sáo. Sau đó, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến tàng vật khố để chọn lễ nghi, Tiêu Hoài dẫn Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đến tiền sảnh, hỏi Tiêu Ngọc Thần về tình hình chuẩn bị cho kỳ Xuân thi. Sau nửa canh giờ, cả gia đình cùng nhau đến phủ Đường Quốc Công. Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ngồi trên xe ngựa, Tiêu Hoài cùng hai nhi tử cưỡi ngựa, đoàn người uy nghi đi đến phủ Đường Quốc Công.
Buổi thiết triều hôm nay, Tiêu Hoài đã thông báo với Đường Thư Bạch rằng hôm nay hắn sẽ đến bái kiến, bởi vậy khi hắn tới, đã nhìn thấy Đường Thư Bạch và Đường Thư Kiệt đứng ở cổng phủ đợi nghênh tiếp bọn họ. Tiêu Hoài thấy vậy, vội vã xuống ngựa hành lễ với hai người. Đường Thư Bạch và Đường Thư Kiệt thấy hắn như vậy, tâm tư vốn nặng trĩu cũng vơi đi phần nào.
Bọn họ đều biết chuyện Tiêu Hoài có vẻ lạnh nhạt với Đường Thư Nghi trong những bức thư đã gửi trước đây. Cho nên, đối với vị muội phu đã bốn năm không gặp mặt này, trong lòng có chút ý dò xét, quan sát.
Khi đoàn người tiến vào, nhìn thấy Đường Quốc Công đang ở chính sảnh. Tiêu Hoài vén áo quỳ xuống, cung kính khấu đầu với Đường Quốc Công, nói: "Cảm tạ nhạc phụ đại nhân đã bao năm qua chăm sóc Thư Nghi và ba hài tử, tiểu tế này cảm kích vô vàn."
Đường Quốc Công vội vàng đứng dậy đỡ hắn: "Hiền tế đang làm gì vậy, đều là người trong gia đình mình, nói gì đến chuyện chăm sóc hay không."
Tiêu Hoài mỉm cười: "Chính xác, đều là người trong nhà chúng ta cả."
Đường Quốc Công kéo hắn ngồi xuống, khẽ thở dài cảm khái một tiếng nói: "Sau khi trải qua một hồi đại nạn lớn của con, ta mới thực sự thấu hiểu, công danh lợi lộc phù du chẳng đáng gì so với cảnh gia đình đoàn viên. Nay con đã trở về, về sau hãy sống với Thư Nghi thật tốt."
Tiêu Hoài gật đầu: "Vâng, tiểu tế đã rõ."
Đường Quốc Công khẽ vỗ vai hắn, nói vài lời là được, người trong nhà đều là bậc thức giả, nào cần phải nói nhiều lời. Lại đàm đạo thêm chốc lát, ông ấy dẫn Tiêu Hoài đến thư phòng, có vô vàn chuyện triều chính cần bàn bạc với hắn.
Tiêu Hoài và Đường Quốc Công đến thư phòng, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến hậu hoa viên, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần được Đường tam công tử dẫn đến viện của mình.
Trong thư phòng, Đường Quốc Công hỏi những chuyện mà Tiêu Hoài đã trải qua suốt mấy năm qua, Tiêu Hoài kể lại đại để. Trừ phi thân phận thật sự của hắn không phải Tiêu Hoài, những chuyện khác không hề che giấu điều gì. Hắn thấu hiểu đạo lý rằng, chỉ khi thành tâm đối đãi, mới mong nhận được sự chân thành hồi đáp.
Đường Quốc Công nghe hắn kể lại, khẽ thở dài một tiếng nói: "Đây cũng được xem là may mắn cho con vậy, chỉ e con cũng nên viết thư báo tin về gia đình."
Tiêu Hoài vẻ mặt đầy áy náy: "Lúc đó ở trong quân đội Nhu Lợi quốc, ta nào dám để lộ dù chỉ chút sơ hở."
Đường Quốc Công gật đầu: "Cũng phải, vậy về sau con định liệu ra sao?"
Hiển nhiên Thánh thượng đã có lòng kiêng kị với hắn từ lâu, nếu có cơ hội, ngài nhất định sẽ tìm cách diệt trừ hắn. Tiêu Hoài đương nhiên thấu hiểu đạo lý này, hơn nữa vốn là Lý Thừa Duẫn, hắn lại còn mối huyết hải thâm thù với đương kim Thánh thượng. Chớ nói Thánh thượng không buông tha hắn, đến cả hắn cũng sẽ chẳng buông tha Thánh thượng.
Hắn nói: "Về sau ta sẽ thường xuyên trở về Thượng Kinh."
Đường Quốc Công nghe hắn nói vậy thì lâm vào trầm tư: "Vậy còn Tây Bắc quân thì sao?"
"Nhu Lợi quốc đã bại vong, biên cảnh Tây Bắc không còn là biên cảnh như xưa nữa." Tiêu Hoài trầm giọng nói: "Giờ đây, biên cảnh Tây Bắc do Tây Bắc quân và đội quân Dung vương cùng nhau trấn giữ."
Đường Quốc Công thấu hiểu gật đầu. Sở dĩ Tiêu Hoài có thể thuận lợi đánh bại thủ phủ Nhu Lợi như vậy, là bởi vì Dung vương vốn có của Nhu Lợi quốc đã mở cổng thành. Điều này đồng nghĩa, rất có khả năng Tiêu Hoài đã đạt được thoả thuận ngầm với Dung vương.
Quả nhiên, lại nghe Tiêu Hoài tiếp lời: "Con đã giao ước với Dung vương, ở Kinh thành sẽ bảo đảm địa vị của hắn, khi con cần đến, có thể điều khiển quân đội của hắn."
Đương nhiên, thoả thuận này nghe thì giản đơn, nhưng bên trong lại ẩn chứa muôn vàn phức tạp. Điều kiện tiên quyết để đạt được giao ước này chính là, Tây Bắc quân của Tiêu Hoài phải có khả năng trấn áp quân đội của Dung vương. Song, nó cũng tiềm ẩn mối họa ngầm, chẳng hạn như đội quân của Dung vương sau khi lớn mạnh có thể gây phản loạn.
Thế nên Đường Quốc Công nghe xong liền hỏi: "Bên phía Dung vương có thể giữ vững bình ổn được bao nhiêu năm?"
Tiêu Hoài đáp: "Ít nhất mười năm."
Đường Quốc Công khẽ gật đầu: "Đã đủ rồi."
Tiêu Hoài cũng nói: "Quả thật đã đủ rồi."
Thời gian mười năm, đủ để bọn ta ra tay hành động, củng cố thế chủ động trong triều, thậm chí còn có thể ủng lập tân hoàng.
"Chuyện giữa con và Tạ gia ra sao?" Đường Quốc Công lại hỏi.
Tiêu Hoài nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, nói: "Tạ Lục du ngoạn Nhu Lợi quốc, chẳng may gặp nạn nơi đất khách, cơ duyên xảo hợp được con cứu giúp. Tạ gia có ý muốn kết giao cùng con."
"Lúc trước khi chưa có tin tức của con, Tạ gia từng có ý muốn liên hôn." Đường Quốc Công cho hay.
Tiêu Hoài gật đầu: "Lúc đó Tạ Lục có nhắc đến chuyện liên hôn, con nói có thể cân nhắc."
"Nếu quả thật là như vậy, liên hôn với Tạ gia cũng không phải là chuyện tồi tệ." Đường Quốc Công nói tiếp: "Chỉ là người mà họ nhắm tới chính là Ngọc Minh."
Tiêu Hoài " vâng" một tiếng, "Mấy trăm năm qua, Tạ gia đã sản sinh không ít văn hào, căn cơ trong triều đình cũng vô cùng thâm hậu. Nhưng họ lại chưa có cơ duyên với việc quân sự, chưa thể phát triển thế lực trong quân đội. Có lẽ họ muốn gia tộc càng ổn định hơn, cũng có thể là có mưu đồ lớn lao hơn. Nhưng đó không phải là chuyện có thể thực hiện trong một sớm một chiều."
Dẫu cho hai nhà liên hôn, người liên hôn là Tiêu Ngọc Minh, sau này Tiêu Ngọc Minh trở thành chủ soái Tây Bắc quân, nhưng nếu Tạ gia muốn dùng cách này để khống chế Tây Bắc quân, điều đó là bất khả thi. Chỉ khi người thống lĩnh Tây Bắc quân mang họ Tạ, Tạ gia mới có thể dùng Tây Bắc quân để mưu cầu đại sự.
Tuy nhiên, một gia tộc như Tạ gia, làm việc gì đều đi một bước tính ba bước, thậm chí còn nhìn xa hơn. Hẳn là họ đang tính toán, để Tiêu Ngọc Minh thành con rể Tạ gia, sau đó Tạ gia sẽ tiếp cận được nguồn lực quân sự, có lợi cho việc bồi dưỡng nhân tài quân sự cho gia tộc mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, loại chuyện này không thể thực hiện trong một sớm một chiều. Chuyện của tương lai, ai có thể nói trước được chứ?