Dáng vẻ này trông vô cùng ngốc nghếch lạ thường, Tạ Hi Hoa không nhịn được mà khẽ phì cười. Tiêu Ngọc Châu thấy nàng cười, cũng cười theo, sau đó nói: "Là huynh nói đấy nhé."
Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Ừm."
Tiêu Ngọc Châu thấy vậy nhanh chóng kéo Tạ Hi Hoa đến chỗ có tuyết ở bên cạnh, nói: "Nhị ca ta thân thể cường tráng như nghé con, dẫu chúng ta có ném thêm vài quả cũng chẳng hề hấn gì đâu."
Tạ Hi Hoa nghe vậy không nhịn được bật cười, nàng hỏi: "Muội thường ngày vẫn chơi đùa như vậy ư?"
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười gật đầu, còn nói: "Nhị ca muội vừa nãy hẳn là muốn ném muội, kết quả lại đánh trúng tỷ."
Tạ Hi Hoa mỉm cười: "Tỷ không sao."
Hai người vừa nói chuyện vừa nặn vài quả cầu tuyết, sau đó cầm lấy đi đến chỗ cách Tiêu Ngọc Minh không xa. Tiêu Ngọc Châu nhìn hắn, nói: "Không được trốn đấy nhé."
Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Không trốn."
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười, giơ tay ném một quả cầu tuyết về phía hắn, đập trúng vào n.g.ự.c hắn. Tiêu Ngọc Minh cũng giả vờ phát ra âm thanh đau đớn, khẽ kêu lên một tiếng, chọc cho Tiêu Ngọc Châu và Tạ Hi Hoa đều cười vang một trận.
"Tạ tỷ tỷ, tỷ ném một cái đi." Tiêu Ngọc Châu nói.
Bả vai Tạ Hi Hoa lúc này vẫn còn lưu lại cảm giác mát lạnh khi nãy, lại nhìn Tiêu Ngọc Minh đang đứng ở đó, nàng giơ tay ném về phía Tiêu Ngọc Minh. Đừng nói, nàng ném rất chuẩn, ngay tức khắc đánh trúng cổ Tiêu Ngọc Minh, phát ra tiếng "bốp", quả cầu tuyết tách thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó dọc theo cổ áo hắn luồn vào bên trong.
"Ôi!"
Tiêu Ngọc Minh nhe răng, khiến Tiêu Ngọc Châu và Tạ Hi Hoa đều không nhịn được bật cười. Tiêu Ngọc Châu thấy Tạ Hi Hoa thật sự không tức giận, bèn không tiếp tục ném cầu tuyết về phía Tiêu Ngọc Minh nữa, đoạn nói: "Huynh đi xem người tuyết với bọn muội không?"
Tiêu Ngọc Minh liếc nhìn Tạ Hi Hoa nói: "Được."
Hắn biết gia đình có ý định để hắn liên hôn với Tạ Hi Hoa, hắn cũng không cự tuyệt. Hôm nay sau khi nhìn thấy người, hắn cảm thấy Tạ nhị tiểu thư này... thật chẳng tệ chút nào.
Tạ Hi Hoa cảm nhận được hắn đang nhìn mình, khuôn mặt khẽ ửng hồng.
Tiêu Ngọc Châu thấy hai người như vậy thì mỉm cười thầm.
Tạ gia dùng bữa trưa ở phủ Định Quốc Công rồi mới trở về. Trên đường trở về, Tạ nhị phu nhân bèn hỏi Tạ nhị gia về cuộc đối đáp với Tiêu Hoài. Nghĩ đến lời nói của Tiêu Hoài, Tạ nhị gia không khỏi khẽ cười, hắn nói: "Định Quốc Công nói, mọi việc đều nghe lời phu nhân của hắn."
Tạ nhị phu nhân nghe vậy cũng sững sờ, sau đó khóe môi treo ý cười: "Nghe nói phu thê Định Quốc Công hòa hợp cầm sắt, nhưng không ngờ Định Quốc Công lại nể trọng thê tử mình đến thế. Con cái giống cha mẹ, xem ra Tiêu nhị công tử cũng là một người tốt."
Nàng chỉ cầu phu quân tương lai của ái nữ là người biết nể trọng thê tử, như vậy đã là rất xứng đôi rồi.
Nghĩ đến đây, nàng lại nói: "Ta về sau phải thường xuyên qua lại với Định Quốc Công phu nhân, hôn sự tốt đẹp thường bị người đời tranh đoạt."
Trước lời nàng, Tạ nhị gia không tỏ rõ thái độ, cũng chẳng cất lời nào thêm.
Tiễn người Tạ gia đi, Tiêu Ngọc Châu cười tủm tỉm đến bên cạnh Đường Thư Nghi, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, con có chuyện muốn thưa với người."
Đường Thư Nghi chỉ cần nhìn biểu cảm của con bé liền biết không phải chuyện xấu, bèn kéo con bé ngồi bên cạnh mình cười nói: "Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Ngọc Châu lại cười tủm tỉm: "Vừa nãy, con dẫn Tạ tỷ tỷ đi xem người tuyết, lại gặp Nhị ca....."
Con bé kể lại câu chuyện trong hoa viên, sau đó nói: "Con cảm thấy Tạ tỷ tỷ bị Nhị ca ném cầu tuyết vào người, chắc chắn rất tức giận, cho nên con mới bảo tỷ ấy ném Nhị ca đấy."
Đường Thư Nghi nghe xong thì bật cười, "Đứa nhỏ này thật lanh lợi."
Tiêu Ngọc Châu cười làm nũng trong n.g.ự.c Đường Thư Nghi, nói: "Con thấy Tạ tỷ tỷ rất tốt, nếu như vì Nhị ca làm chuyện ngốc nghếch mà làm hỏng mối lương duyên tốt đẹp như vậy thì phải làm sao?"
Đường Thư Nghi khẽ véo cánh mũi nhỏ của con bé, "Sau này Nhị ca con phải cảm ơn con đấy."
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười gật đầu, lúc này một tiếng vọng từ bên ngoài truyền vào: "Quốc Công gia đến."
Sau đó manh trướng được vén lên, Tiêu Hoài bước vào. Nhìn thấy mẫu nữ hai người đang cười đùa với nhau, trên mặt hắn không khỏi nở nụ cười. Tiêu Ngọc Châu nhìn thấy hắn, đứng dậy chào: "Cha."
Tiêu Hoài xua tay để con bé ngồi, sau đó hắn cũng ngồi xuống nói: "Có chuyện gì vui vẻ vậy?"
Đường Thư Nghi nghĩ đến chuyện hắn đồng ý liên hôn với Tạ gia, nội tâm lại dấy lên chút bất an, nụ cười trên mặt nàng lẳng lặng nhạt phai, nàng nói: "Không có gì."
Nói rồi nàng nhìn xuống Tiêu Ngọc Châu nói: "Con về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta có chuyện cần bàn với phụ thân con."
Tiêu Ngọc Châu liếc nhìn Tiêu Hoài, mím môi nói: "Con cũng có chuyện muốn thưa với phụ thân."
Con bé đứng dậy bước ra ngoài, nói: "Cha, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Tiêu Hoài khẽ khựng người, song vẫn thuận theo nàng mà đứng dậy, cùng ra khỏi phòng. Hai cha con đứng dưới mái hiên, tiết trời mùa đông thường gió rét căm căm. Tiêu Hoài đứng ở nơi đầu gió, che chắn luồng khí lạnh cho Tiêu Ngọc Châu.
Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt, giọng nói mang theo ý cười: "Muốn nói gì với ta?"
Tiêu Ngọc Châu nhìn xuống ngón chân mình, trong lòng chợt nhớ đến mấy năm trước mẫu thân vì tưởng niệm phụ thân mà u buồn không vui. Nàng lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoài, cất lời: "Cha, người … có nữ tử khác sao?"
Tiêu Hoài không ngờ tiểu nha đầu vừa mở miệng lại hỏi điều này, sững sờ một lát. Nhưng chưa đợi hắn nói chuyện, lại nghe nàng nói tiếp: "Nếu người có nữ tử khác, cứ nói thẳng với nương, với ta, với các ca ca của ta. Không cần cố ý lạnh nhạt với nương như thế."