Những lời tiếp theo có phần khó mở lời, song đôi mắt Đường Thư Nghi vẫn ngập tràn tò mò nhìn hắn. Tiêu Hoài khẽ chần chừ một thoáng, rốt cuộc vẫn cất tiếng: "Ngũ công chúa kia đã giam cầm Tạ Lục trong địa lao, dùng dược vật khơi gợi dục vọng... rồi sau đó..."
Tuy những lời sau đó hắn không nói hết, song Đường Thư Nghi cũng đã thấu hiểu thâm ý của hắn. Quả thực, Ngũ công chúa kia thủ đoạn độc ác.
"Vậy Quốc Công gia đã cứu Tạ Lục như thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài khẽ rũ mắt, sau đó nói: "Lúc đó ta vẫn còn ở binh doanh Nhu Lợi quốc. Có lần vào thủ phủ Nhu Lợi quốc, ta lọt vào mắt xanh của Ngũ công chúa, bị... bị nàng ta bắt đi."
Mặc dù Đường Thư Nghi đã đoán được khả năng này, nhưng khi chính tai nghe thấy, nàng vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi, kinh ngạc đến nỗi đôi môi khẽ hé, khó mà khép lại được.
Tiêu Hoài thấy vậy lập tức nói: "Chỉ là, ngay đêm ta bị bắt giam, liền cùng Tạ Lục tìm cách chạy trốn. Vừa lúc ta cũng đã thu được thứ cần thiết tại Nhu Lợi quốc, nên thuận tiện mang theo Tạ Lục, cấp tốc trở về Tây Bắc quân."
Hắn dường như đang giải thích rằng, giữa hắn và ả Ngũ công chúa kia không hề có bất cứ quan hệ nào. Song, với quan hệ hiện tại của hai người, hắn vốn không cần phải giải thích.
"Quốc Công gia quả là cơ trí phi phàm." Đường Thư Nghi thốt lên.
Quả thật vừa rồi Tiêu Hoài đang giải thích, lẽ nào lại để người khác nghi ngờ những chuyện vốn không hề tồn tại! Hơn nữa, vừa nãy nha đầu Ngọc Châu còn mới uy h.i.ế.p hắn kia mà.
"Chỉ là tình thế ép buộc mà thôi." Tiêu Hoài nói.
Đường Thư Nghi nghe xong câu chuyện, mọi khúc mắc trong lòng nàng dần được gỡ bỏ, sự cảnh giác đối với Tiêu Hoài cũng vơi đi không ít, không khí giữa hai người cũng vì thế mà trở nên hòa hoãn hơn.
"Việc liên hôn với Tạ gia quả thực có lợi," Đường Thư Nghi nói, "Ngọc Minh xem ra cũng khá hợp với Tạ nhị tiểu thư. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, xem hai đứa trẻ ở chung với nhau thế nào."
Tiêu Hoài gật đầu: "Phu nhân đã định, vậy cứ theo ý nàng."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, lại nói: "Chàng tính khi nào sẽ gặp Tiêu Dịch Nguyên và người nhà của hắn?"
Tiêu Hoài nhấp một ngụm trà trong tay nói: "Hai ngày tới, ta rảnh rỗi không việc gì, phu nhân cứ sắp xếp đi."
Đường Thư Nghi: "Được."
Nàng cảm thấy, nếu như Tiêu Hoài này không có ác ý với nàng và ba hài tử, có thể hợp tác được. Người này khá hòa nhã, dễ giao tiếp.
"Ngọc Thần qua năm nay sẽ tham gia kỳ thi xuân," Đường Thư Nghi lại nói: "Lúc trước nó đã bái Phương đại nho và Tề đại nhân làm sư phụ, Quốc Công gia nếu đã trở lại, vậy hãy dẫn Ngọc Thần đi bái kiến hai vị sư phụ này của nó, thể hiện lòng kính trọng của đôi ta."
Tiêu Hoài gật đầu: "Được."
"Còn có Hướng đại tướng quân, lúc trước Ngọc Minh theo bên người hắn học hỏi được không ít điều. Quốc Công gia cũng nên đến vấn an, bày tỏ thành ý một chút.” Đường Thư Nghi lại nói.
Tiêu Hoài lại gật đầu: "Được."
Đường Thư Nghi khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, quả thật là một người dễ nói chuyện, chỉ là, xuất thân của hắn lại vẫn là một ẩn số.
Lúc này, một giọng nói từ bên ngoài vọng vào: "Đại công tử đã đến."
Sau đó bức màn châu khẽ vén, Tiêu Ngọc Thần bước vào. Hắn cung kính hành lễ với Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi, sau đó an tọa. Đường Thư Nghi mỉm cười nói với hắn: "Vừa rồi ta nói với phụ thân con, con vừa ngao du trở về, bảo phụ thân con hãy dẫn con đi bái kiến hai vị sư phụ của con."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: " Đúng như lời mẫu thân, nhi tử cũng đang có ý đó."
"Lần trước ta gặp Phương đại nho, ông ấy còn khen khoản thơ phú của con đã có bước tiến vượt bậc. Xem ra, việc ngao du bốn bể quả thực rất có ích.” Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
Tiêu Ngọc Thần được khen ngợi, trên gương mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng khẽ khàng: "Sau khi ra ngoài, nhi tử được gặp gỡ nhiều người, chứng kiến nhiều sự việc, những điều ấy thực sự khác biệt so với những gì nhi tử từng biết trước đây. Từ đó nhi tử rút ra được đôi điều chân lý, cũng xem như mở mang kiến thức."
" Đúng vậy, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Đạo lý nằm trong sách vở tuy dễ hiểu, song chỉ khi tự thân trải nghiệm, mới có thể thấu triệt." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Thần mỉm cười: "Lần này nhi tử đi ra ngoài, cũng coi như thấm thía được đạo lý ấy."
Đường Thư Nghi cũng cười: "Sắp đến kỳ thi xuân rồi, dù phải chuyên tâm đọc sách, song cũng đừng quên giữ gìn thân thể của mình. Chớ nên tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân, đối với con mà nói, việc thi cử này chẳng khác nào thêu hoa trên gấm."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử hiểu."
Đường Thư Nghi nhìn Đại nhi tử rõ ràng đã trở nên trầm ổn, trưởng thành hơn rất nhiều, lòng nàng dâng lên sự an ủi khôn nguôi.
Tiêu Hoài ngồi đó im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai mẫu tử, quả thực phải thừa nhận rằng, vị phu nhân này thật lòng đối đãi với ba đứa con, lại còn dạy dỗ chúng rất mực chu đáo.
Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần lại nói chuyện một lúc, Tiêu Hoài vẫn lặng lẽ lắng nghe. Đợi đến khi Tiêu Ngọc Thần đứng dậy muốn rời đi, hắn cũng đứng dậy, nói có việc cần giải quyết, muốn đến tiền viện. Mà Tiêu Ngọc Thần nghe hắn nói vậy, không khỏi khẽ nhíu mày.
Lúc trước khi phụ thân ở nhà, cơ bản đều luôn ở lại Thế An Uyển.
Phụ tử hai người, một trước một sau, rời khỏi Thế An Uyển, lặng lẽ bước về tiền viện. Khi sắp đến viện của mình, Tiêu Ngọc Thần dừng lại bước chân, dáng vẻ như có điều muốn thưa.
Tiêu Hoài thấy vậy cũng dừng lại hỏi: "Có điều gì muốn nói chăng?"
Tiêu Ngọc Thần trầm mặc một hồi, hỏi: "Trước đây, thân thể phụ thân có bị tổn thương gì không?"
Tiêu Hoài khẽ nhíu mày: "Không có."
Tiêu Ngọc Thần lại hiển lộ vẻ bán tín bán nghi, hắn nói: "Nếu phụ thân có nỗi khổ khó nói về bệnh tật, cứ việc tìm danh y điều trị, chớ nên giấu bệnh kỵ thầy."
Tiêu Hoài: "........"
Ý của con là gì đây?