Ngay sau đó, Giai Ninh quận chúa từ phía sau tấm bình phong bước ra. Lão Lễ Quốc Công phu nhân nhìn thấy nàng thì có phần uể oải, nói: "Vừa nãy ta vừa nghe Định Công phu nhân đến đây để hỏi chuyện hôn sự, nhất thời vui mừng quá đỗi, quên mất sự đoan trang vốn có."
Giai Ninh quận chúa mỉm cười ngồi bên cạnh bà ấy, nói: "Cháu cảm thấy vừa rồi ngoại tổ mẫu đã thể hiện rất đỗi chân thành." Quả đúng là vậy! Một người khôn ngoan như Định Công phu nhân, nếu ngoại tổ mẫu nàng ấy chẳng phải người thấu đáo, khi trò chuyện với Định Công phu nhân, chỉ có biểu hiện sự chân thành mới là điều đúng đắn nhất.
Thế nhưng lão Lễ Quốc Công phu nhân lại cảm thấy nàng đang an ủi mình, bà nặng nề thở dài một hơi, sau đó hỏi: "Cháu nghĩ sao về chuyện này?"
Giai Ninh quận chúa khẽ cau đôi mày thanh tú, trầm ngâm suy tư một lát, nói: "Cháu chỉ cảm thấy tò mò, vì sao Định Công phu nhân lại sốt ruột đến thế."
Ngay cả khi cáo từ, nàng ấy còn hỏi bao giờ mới có phúc đáp.
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe nàng nói vậy cũng khẽ cau mày: " Đúng vậy! Lúc trước chúng ta cũng thường xuyên qua lại thân thiết, vì cớ gì bây giờ nàng ấy lại đột nhiên muốn định hôn sự?"
"Cứ phái người đi thăm dò tin tức một phen," Giai Ninh quận chúa nói.
Giải quyết chuyện hôn sự của chính mình, nàng ấy không hề tỏ vẻ e ngại. Mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân lại là tính cách bất cần, ngoại tổ mẫu làm việc cũng chẳng mấy thấu đáo, nàng chỉ có thể tự mình liệu tính mọi việc.
"Cháu thấy vị Tiêu Ngọc Thần kia ra sao?" lão Lễ Quốc Công phu nhân hỏi.
Lần này, gương mặt Giai Ninh quận chúa chợt ửng hồng: "Tiêu... thế tử khá tốt."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân thấy nàng ấy như vậy, liền cười nói: "Ta cũng thấy rất tốt. Dung mạo xuất chúng, gia thế hiển hách, sau này còn được thừa kế tước vị, lại chưa từng nghe nói có điều tiếng không hay. Định Quốc Công phu nhân nhìn cũng có vẻ là người hòa nhã, dễ gần."
Bà ấy càng nói càng cảm thấy đây quả thực là một mối hôn sự vẹn toàn.
Giai Ninh quận chúa gương mặt đỏ bừng lắng nghe bà ấy nói chuyện, khóe môi nàng khẽ cong lên một cách tự nhiên, không thể giấu giếm nỗi vui.
Ngày hôm qua, Tiêu Ngọc Châu đã gửi thiệp mời đến Đường An Lạc, Tiết Oánh cùng chư vị tiểu thư thường ngày thân cận với nàng, lấy danh nghĩa cùng nhau nướng thịt trong viện Hồ Quang Tạ.
Mấy vị tiểu thư lúc trước đã từng một lần ăn nướng vào trời đông, cảm thấy như vậy vô cùng hứng thú. Lần này Tiêu Ngọc Châu lại mời các nàng nướng thịt, đồng thời còn nghe nói đến lúc đó Tiêu Ngọc Thần cũng sẽ có mặt, vốn dĩ chỉ mời năm sáu người, kết quả lại hơn mười người đến.
Tiêu Ngọc Thần cũng hẹn một vài vị công tử quen biết khá thân đến. Chư vị vừa chơi cờ vừa trò chuyện trong vọng lâu cách nơi mấy vị tiểu thư vui đùa không xa. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng trong vọng lâu nhỏ để mấy chậu than hồng rực cháy, không hề có chút hơi lạnh nào.
Bên phía Tiêu Ngọc Châu và các tiểu thư cũng thế, hơn mười vị đang bận rộn nướng thịt, cả người đều nóng bừng. Bên cạnh Tiêu Ngọc Châu có Thúy Vân và Thúy Trúc đi theo, đây là do Định Công phu nhân sắp đặt. Chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nàng không biết xử trí, lúc đó Thúy Vân Thúy Trúc ở bên có thể giúp đỡ.
Mà hôm nay Tiêu Hoài cũng đến, chỉ chờ xử lý mọi việc phát sinh cho Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần.
Đường An Lạc thấy hôm nay nàng dẫn theo Thúy Vân và Thúy Trúc, liền hạ thấp giọng hỏi Tiêu Ngọc Châu: "Có phải cô cô đã để mắt đến ai trong số các vị tiểu thư này, muốn định hôn cho Ngọc Thần biểu ca không?"
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, cũng nhỏ giọng nói với nàng: "Bây giờ không tiện nói cho tỷ biết, lát nữa muội sẽ kể cho tỷ nghe. Dù sao tỷ hãy chú ý đại ca của muội, đừng để huynh ấy bị người khác lợi dụng."
Đường An Lạc bật cười: "Huynh ấy chẳng lẽ là tiểu thư khuê các ư, còn sợ bị người khác lợi dụng sao?"
"Tỷ còn không tin ư, ở đây có rất nhiều người muốn lợi dụng đại ca muội đó." Tiêu Ngọc Châu nói.
Đường An Lạc nghe Tiêu Ngọc Châu nói, đoạn nhìn về phía những vị tiểu thư kia, liền thấy ánh mắt các nàng thỉnh thoảng lại hướng về phía Tiêu Ngọc Thần cùng những người bên cạnh. Đường An Lạc không nhịn được mà nói: "Mẫu thân ta vẫn luôn muốn gả ta cho Ngọc Thần biểu ca, chỉ xem cái sức hút đào hoa này của huynh ấy, nếu ta gả cho huynh ấy, e rằng sẽ tức đến c.h.ế.t mất thôi."
Tiêu Ngọc Châu: "......."
Đâu đến mức đó.
Đúng lúc này, Thúy Vân liền tiến đến, ghé sát tai Tiêu Ngọc Châu khẽ thì thầm: "Tiểu thư, Huệ Tâm quận chúa đã tới."
Tiêu Ngọc Châu nghe nha hoàn nói, nhìn sang bên phải, thấy Lý Huệ Tâm diện một thân y phục đỏ thắm, đầu cài vô số trâm thoa trân ngọc, được mấy nha hoàn vây quanh đi tới. Đối với lối trang điểm, phục sức của nàng ta, Tiêu Ngọc Châu thật sự không dám nhìn thẳng. Chẳng lẽ nàng ta đã đem tất cả châu báu quý giá trên người đều cài hết lên đầu ư?
Đợi nàng ta tiến đến gần, Tiêu Ngọc Châu hành lễ với nàng ta. Mặc dù Lý Huệ Tâm là một quận chúa không có đất phong cũng chẳng có phong hiệu, nhưng dù sao vẫn là quận chúa, phẩm cấp cao hơn Tiêu Ngọc Châu, người có đất phong và tước hiệu một bậc.
Tuy nhiên, Tiêu Ngọc Châu mới hành lễ được một nửa, Lý Huệ Tâm đã thân thiết nắm lấy cánh tay nàng nói: "Muội muội đừng khách khí với ta."
Nếu như nàng ta đã không để mình hành lễ, Tiêu Ngọc Châu tất nhiên sẽ không dại gì từ chối, liền mỉm cười nói: "Tạ ơn quận chúa."
"Đã nói rồi, muội muội không cần khách khí với ta." Vừa nói, ánh mắt nàng ta vừa đảo quanh bốn phía, đợi đến khi nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần đang an tọa tại vọng lâu cách đó không xa, ánh mắt nàng ta liền sáng rực.
"Sao quận chúa lại đến đây?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Lý Huệ Tâm đành bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt si mê khỏi Tiêu Ngọc Thần, nói: "Nghe nói hôm nay Ngọc Châu muội muội tổ chức yến tiệc nướng thịt ở đây, ta cũng tới góp vui."
"Vậy thì càng thêm phần náo nhiệt." Tiêu Ngọc Châu vừa dẫn nàng ta đến bên bếp nướng, vừa nói: "Ta vốn yêu thích náo nhiệt, bởi vậy đã mời rất nhiều tỷ tỷ đến đây cùng chung vui."