Hoàng đế không đồng ý hôn sự giữa Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa là bởi Giai Ninh quận chúa là dòng dõi Hoàng thất chính tông, chân chính, lại thêm Thế tử Đoan Thân Vương là đệ đệ ruột thịt của nàng ta. Đoan Thân Vương phủ tuy có đất phong ở phương xa, chốn Thượng Kinh không nắm trọng quyền, song vẫn giữ được tài lực và địa vị hiển hách. Hoàng đế bây giờ chẳng muốn Định Quốc Công phủ lại có thêm bất kỳ trợ lực nào.
Thế nên, khi hay tin Tiêu Ngọc Thần định kết mối lương duyên cùng Giai Ninh quận chúa, y lập tức triệu Đoan Thân Vương vào cung, mong Đoan Thân Vương tự mình khước từ hôn sự này. Là một minh quân, tất nhiên y không thể tự tay phá hỏng duyên lành của kẻ khác. Đoan Thân Vương lại là kẻ hồ đồ, một lão công tử bột trứ danh, lại chính là phụ thân của Giai Ninh, nếu hắn tự mình khước từ mối hôn sự này mới là hợp tình hợp lý nhất.
Nhưng điều y không ngờ tới chính là, Đoan Thân Vương thế mà lại không chịu khước từ, còn lấy cớ rằng Thái phi đã đích thân làm chủ hôn. Trong tình thế này, y đành bó tay, không cách nào phá bỏ duyên phận ấy. Nếu đã như vậy, chẳng bằng y thuận nước đẩy thuyền, làm một việc tốt, ban hôn cho Giai Ninh quận chúa và Tiêu Ngọc Thần.
Bây giờ y đã không còn sự lựa chọn nào khác, cũng không thể trở mặt một cách trắng trợn với Tiêu Hoài.
Sau khi Đoan Thân Vương cáo lui, Hoàng đế lập tức phái người soạn thảo thánh chỉ, rồi sai Tiêu Khang Thịnh, nội thị thân cận, mang chiếu thư đến Định Quốc Công phủ và Đoan Thân Vương phủ truyền đọc. Tiêu Khang Thịnh tay ôm hai đạo thánh chỉ, bước ra khỏi Hoàng cung, vừa đi vừa không ngừng than thở trong lòng: vị Hoàng thượng này quả là có lối hành sự phức tạp, quanh co.
Nếu không muốn Định Quốc Công phủ kết thân với Đoan Thân Vương phủ, cứ trực tiếp hạ thánh chỉ ngăn cản chẳng phải đã xong xuôi hay sao? Lại khăng khăng triệu Đoan Thân Vương vào cung, ép buộc hắn tự mình khước từ. Khi thấy sự việc chẳng thành, lại quanh co hạ chỉ ban hôn. Nghĩ đến thôi cũng thấy ngán ngẩm thay cho ngài ta.
Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần từ Đoan Thân Vương phủ trở về, vừa an tọa, định thuật lại toàn bộ quá trình cầu thân cho Đường Thư Nghi hay. Nhưng chưa kịp cất lời, Triệu quản gia đã hấp tấp chạy vào báo tin: "Quốc Công gia, phu nhân, có thánh chỉ!"
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nghe lời ấy đều khẽ nhíu mày. Tiêu Ngọc Thần cũng siết chặt bàn tay, tâm tư nặng trĩu. Gương mặt Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng thoáng vẻ lo âu. Hoàng đế lại hạ thánh chỉ vào thời điểm này, há chẳng phải muốn ngăn cản hôn sự hay sao?
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nhìn nhau một cái, đoạn đứng dậy. Nếu Hoàng đế thật sự ra lệnh ngăn cản duyên phận này, bọn họ cũng sẽ dốc hết sức mình tranh đấu. Suy tính đã định, hai người liền cùng nhau bước ra ngoài. Ba huynh muội cũng vội vã theo sau.
Đến chính sảnh tiền viện, thấy Tiêu Khang Thịnh đã an tọa trong sảnh đường, nhàn nhã phẩm trà. Vừa trông thấy bọn họ, hắn liền vội vã đứng dậy, tươi cười nói: "Xin thỉnh an Quốc Công gia, Quốc Công phu nhân."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thấy thái độ ấy của hắn, trong lòng cũng đỡ lo lắng phần nào. Tiêu Hoài khoát tay, "Công công miễn lễ."
Tiêu Khang Thịnh thẳng lưng, sau đó mỉm cười cất lời: "Xin chúc mừng Quốc Công gia, Quốc Công phu nhân và Tiêu thế tử. Hoàng thượng sai nô tài đến truyền đọc thánh chỉ."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nghe lời hắn nói ra, dù còn chút khó hiểu, song cũng đã an lòng hơn nhiều. Trái tim Tiêu Ngọc Thần vốn đang treo ngược cành cây cũng dần thả lỏng. Cả gia đình quỳ lạy. Tiêu Khang Thịnh bắt đầu đọc thánh chỉ, sau khi đọc xong, hắn lại cất lời chúc mừng. Đường Thư Nghi cùng người nhà lúc này mới thực sự trút bỏ gánh nặng trong lòng.
Tiêu Khang Thịnh còn phải đến Đoan Thân Vương phủ truyền chỉ, lại hàn huyên đôi ba câu với Tiêu Hoài rồi cáo từ. Chỉ còn lại một nhà họ nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Tiêu Ngọc Minh nói: "Chẳng lẽ Hoàng đế muốn thay đổi tính nết sao?"
Đường Thư Nghi trầm ngâm một lát: "Chắc hẳn người cảm thấy không thể ngăn cản mối hôn sự này, chi bằng thuận nước đẩy thuyền mà làm một việc tốt."
Ba huynh muội nghe nàng nói xong, khuôn mặt ai nấy đều mang vẻ khó hiểu. Vị Hoàng đế đương triều này quả là có lối hành sự phức tạp khó lường.
"Cho dù thế nào, cũng xem như là một chuyện tốt lành, chúng ta nên ăn mừng một bữa." Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
Tiêu Ngọc Châu bước tới bên cạnh Đường Thư Nghi, cười duyên nói: "Nương à, con muốn ăn lẩu."
Đường Thư Nghi cười tươi nói: "Được, tối nay chúng ta ăn lẩu."
Tiêu Ngọc Châu lại nhìn Tiêu Hoài, nói: "Cha, nương đã muốn thưởng thức thịt nai từ lâu lắm rồi."
Tiêu Hoài mỉm cười quay sang nhìn Đường Thư Nghi: "Nếu như phu nhân muốn ăn, ta sẽ đích thân vào rừng săn vài con mang về."
Đường Thư Nghi cười không nổi mà khóc cũng chẳng đành, song vẫn nói: "Đa tạ Quốc Công gia."
"Phu nhân chẳng cần khách sáo với ta làm gì." Tiêu Hoài nói.
Ba huynh muội chăm chú nhìn phụ mẫu họ, vừa khách sáo lại hòa hợp đến thế, rốt cuộc là đã làm hòa thật sự, hay vẫn còn giữ khoảng cách?
Lúc này, Tiêu Hoài xoay người bước ra ngoài, đồng thời hướng mắt về hai nhi tử, hỏi: "Hai con có muốn đi cùng ta không?"
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh vội vàng theo chân hắn ra ngoài. Tiêu Ngọc Châu từ phía sau vọng lại tiếng kêu: "Nhị ca, huynh săn một con báo mang về nhé!"
Tiêu Ngọc Minh: "......" Muội cũng quá đề cao ta rồi!
Hắn không hề dừng bước, vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ở đằng sau cười rộ lên.
Bên phía phủ Đoan thân vương, Đoan thân vương vừa về đến phủ đã lập tức cho gọi đại phu tới băng bó vết thương trên trán. Trong lòng y thầm nghĩ, lát nữa nhất định phải cho cái nha đầu kia thấy rõ, vì chuyện hôn sự của nàng, bản vương đã phải chịu bao nhiêu oan ức tày đình.