Cả đêm không chợp mắt, y cảm thấy đầu óc mơ hồ. Nhưng hôm nay là đêm giao thừa, còn bao nhiêu việc phải lo toan, y không thể không rời giường. Thận trọng suy nghĩ, từ khi y đăng cơ Hoàng đế đến nay, gần như chưa từng có một ngày được nghỉ ngơi trọn vẹn.
Tiên hoàng không vừa ý y, lại muốn nhường ngôi cho Tiêu Dao Vương. Trong lòng y thầm thở dài một tiếng, y muốn Tiên hoàng biết, y hoàn toàn có thể làm tốt vị trí Thiên tử này.
Thở ra một hơi dài, y ngồi dậy, cất giọng gọi lớn ra bên ngoài: "Người đâu!"
Cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Khang Thịnh vội vàng bước vào, cúi mình hành lễ: "Hoàng thượng."
Hoàng đế "ừm" một tiếng: "Thay y phục cho trẫm."
"Vâng." Tiêu Khang Thịnh cẩn thận mặc y phục cho Hoàng đế, nét mặt hắn vô cùng ngưng trọng. Hai người chủ tớ nhiều năm, Hoàng đế vô cùng thấu hiểu hắn, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Tiêu Khang Thịnh nhìn y, nói rồi lại thôi. Hoàng đế thấy vậy đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Y ra lệnh: "Nói mau!"
Tiêu Khang Thịnh vội vàng quỳ rạp xuống đất, nói: "Định Quốc Công c.h.é.m đầu Chương Nguyên, treo t.h.i t.h.ể và đầu lâu y tại cổng thành, rằng... rằng..."
"Rốt cuộc nói cái gì?" Hoàng đế giận dữ gầm lên một tiếng.
Tiêu Khang Thịnh cắn răng nói: "Rằng... Rằng có kẻ xấu sai người hành thích hắn, hắn bèn treo thích khách lên cổng thành, để biểu thị... để biểu thị răn đe."
Hoàng đế chỉ cảm thấy m.á.u dồn lên não, khiến đầu y quay cuồng đau đớn như búa bổ. Y đứng không vững, chực ngã khuỵu xuống giường, nhưng miệng y vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Tiêu Hoài đáng chết, Tiêu Hoài đáng chết..."
Tiêu Khang Thịnh quỳ trước mặt y, dáng vẻ như còn có chuyện muốn bẩm báo. Hoàng đế đè nén cơn đau như búa bổ trong đầu, thở ra một hơi dài: "Còn có chuyện gì nữa, nói hết ra cho trẫm!"
"Tối hôm qua... Biệt viện ở núi Tử Vân đã bị người phá hủy."
"Tiêu Hoài!"
Hoàng đế hét lớn một tiếng, rồi ngã vật xuống giường. Tiêu Khang Thịnh thấy vậy vội vàng hét lớn ra bên ngoài: "Thái y đâu, mau truyền Thái y!"
Sau một hồi hỗn loạn, đầu Hoàng đế được châm cứu vài lượt, mới dần dần tỉnh lại. Quay đầu lại, y trông thấy một bóng người đang đứng bên giường, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị. Trong cơn mê man, y bỗng cảm thấy người này chính là Tiên hoàng. Y kinh hãi tột độ, lập tức đứng dậy quỳ rạp, nước mắt lã chã tuôn rơi: "Phụ hoàng, nhi thần thực không có ý đồ ám hại Lục đệ, nhi thần sợ, nhi thần sợ hãi tột cùng!"
Hoàng đế nằm rạp trên giường, nức nở không thành tiếng: "Phụ vương, nhi thần hối hận rồi, nhi thần không nên sát hại Lục đệ, đêm về nhi thần không sao chợp mắt được!"
"Hoàng thượng!" Vị thái y đứng trước giường chợt quỳ sụp xuống, cả thân người run rẩy bần bật.
Giờ khắc này, đầu óc Hoàng đế đã tỉnh táo minh mẫn hơn rất nhiều. Y vẫn quỳ trên giường, nhìn xuống mới thấy một vị thái y đang quỳ rạp trên mặt đất. Y thở ra một hơi dài, rồi cất tiếng gọi: "Tiêu Khang Thịnh!"
Tiêu Khang Thịnh nghe thấy tiếng gọi, vội vã bước vào. Hắn vốn đang giải quyết chuyện của vài vị nương nương ở các cung. Khi bước vào, nhìn thấy vị thái y đang run rẩy quỳ rạp dưới đất, hắn vội vàng nói: "Bệ hạ, ngài đã tỉnh rồi sao?"
Hoàng đế khẽ ừ một tiếng, sau đó chỉ vào vị ngự y đang quỳ sụp dưới đất, dứt khoát phán: "Giải ra ngoài, xử trảm."
Thái y nằm liệt trên mặt đất, lão ta sớm đã liệu được kết cục này, song vẫn không cam tâm, gào khóc thảm thiết: "Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng!"
Hoàng đế dửng dưng nhìn lão ta, giọng điệu nhàn nhạt: "Trẫm sẽ bồi thường cho gia quyến của ngươi."
Thái y chẳng còn dám kêu than, theo chân Tiêu Khang Thịnh lui ra. Hoàng đế ngồi thẫn thờ trên long sàng, chốc lát sau, y nhìn Tiêu Khang Thịnh trở lại, cất tiếng bảo: "Trẫm đã nói trong yến hội, muốn ban thưởng cho Định Quốc Công, ngươi mang lễ vật ban thưởng qua đó. Thưởng Định Quốc Công một trăm mẫu ruộng, trăm lượng hoàng kim, còn những vật phẩm khác, ngươi tùy ý liệu mà ban phát."
Tiêu Khang Thịnh: "........"
Hoàng thượng rốt cuộc lại muốn giở trò gì đây! Vừa bị Định Quốc Công khiến người tức đến bất tỉnh nhân sự, bây giờ lại ban thưởng cho hắn. Chẳng lẽ đây là ý muốn nhận lỗi ư?
"Định Quốc Công phu nhân hôm ấy đã nói, thiên hạ có thể phế bỏ người khác, nhưng lời nói đã thốt ra không thể thu hồi. Trẫm không thể để thiên hạ cho rằng trẫm là kẻ tiền ngôn bất nhất."
Tiêu Khang Thịnh: "........"
Đã đến nước này rồi, gần như đã xé toạc mặt mũi nhau, cho dù người có làm bao nhiêu đi chăng nữa, Định Quốc Công cũng sẽ chẳng lấy làm cảm kích. Song, hắn chỉ là một nô tài, tuân mệnh là đủ rồi.
Ngay lúc này, Hoàng đế lại cất tiếng: "Ban thưởng cho Tiêu Hoài, để thiên hạ thấy rằng ân sủng của trẫm dành cho Tiêu Hoài vẫn vẹn nguyên như thủa ban đầu, như vậy, bọn họ sẽ chẳng thể ngờ rằng chuyện thích khách kia là do trẫm ngầm giật dây."
Tiêu Khang Thịnh nghe xong lại lặng thinh. Tình thế giữa người và Định Quốc Công vốn đã căng như dây đàn, lại thêm biệt viện trên núi Tử Vân bị phá nát tươm, người có chút đầu óc, tùy tiện suy xét đôi chút cũng đủ rõ đã xảy ra biến cố gì. Người nay làm như vậy, e rằng chỉ bị thiên hạ chê cười là "lạy ông tôi ở bụi này".
Song những lời ấy, hắn chỉ dám thầm nhủ trong lòng. Hoàng đế nào có chịu nghe lời khuyên của hắn.
"Các vị nương nương đang đợi ở bên ngoài tẩm điện, Bệ hạ có muốn tiếp kiến các vị nương nương không ạ?" Tiêu Khang Thịnh lại khẽ cất lời.
Hoàng đế khẽ phất tay: "Nói cho bọn họ trẫm muốn được tĩnh dưỡng một mình, truyền bọn họ lui về."
"Vâng."
Tiêu Khang Thịnh khẽ ứng lời rồi lui ra ngoài, thấy các nương nương từ các cung điện đều mang vẻ mặt lo âu, ánh mắt tha thiết dõi vào bên trong tẩm điện. Thấy hắn bước ra, Hoàng hậu và Viên phi vội vã tiến lên hỏi thăm: "Bệ hạ long thể ra sao rồi?"
"Bệ hạ đã tỉnh lại rồi, nhưng người muốn được tĩnh dưỡng một mình, nên truyền các vị nương nương hãy tạm lui về trước." Tiêu Khang Thịnh đáp.
"Chúng thiếp không thể diện kiến Hoàng thượng sao?" Vu tần khẽ cất lời, nàng ta chính là phi tần đang được sủng ái nhất hậu cung lúc bấy giờ.
Song, Tiêu Khang Thịnh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, đáp lời: "Hoàng thượng truyền rằng, người sẽ không tiếp kiến bất kỳ ai."
"Thôi được rồi, nếu Bệ hạ muốn yên tĩnh, chúng thiếp cũng không tiện quấy nhiễu, hãy cùng lui về trước đi."
Hoàng hậu vừa dứt lời liền xoay người rời bước. Trong lòng nàng ta đang thầm nghi hoặc, liệu có phải Hoàng đế bệnh tình nguy kịch sắp băng hà hay không, nếu không tại sao lại ra tay sát hại thái y. Nếu quả thật như thế, nàng ta cần phải nhanh chóng hành động ngay!