Xuyên Sách: Ta Gả Cho Nam Phụ Hung Ác

Chương 56:2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Nghe tin Thịnh Kỳ bị thương, lòng nàng vốn đã chất chứa ưu tư, nay lại càng thêm rối bời bất an. Thịnh Kỳ đã bị thương ở Nghi Nam ư?

Nàng quan sát kỹ lưỡng Thịnh Kỳ trong bộ cẩm phục đen tuyền, chợt nhớ đến huynh trưởng nàng khi dẹp yên thổ phỉ cũng thường mặc y phục tối màu, cốt để che đi vết thương không dễ bị phát hiện. Có lẽ Thịnh Kỳ cũng có cùng sở thích y phục tối màu vì lẽ ấy chăng?

Nếu không phải Tầm Vũ khẩn thiết nhắc nhở, liệu Thịnh Kỳ có định giấu giếm chuyện bị thương với nàng hay sao?

Trong lòng nàng bỗng dưng chạnh lòng, cảm thấy Thịnh Kỳ vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm mình.

“Chàng bị thương thế nào? Do kẻ nào gây ra?”

Nàng định đưa tay chạm vào chàng nhưng lại không rõ vết thương ở chốn nào, đành ngập ngừng rụt tay lại và nhìn về phía Tầm Vũ: “Trong phủ còn hòm thuốc chăng? Mau mau đi thỉnh ngự y đến đây!”

Nghe lời nàng nói, Tầm Vũ ngẩn người, lộ rõ vẻ khó xử, đưa mắt nhìn Thịnh Kỳ, chẳng biết nên hành xử ra sao.

Điện hạ bị phục kích khi điều tra vụ án ở Nghi Nam, chỉ bị thương nhẹ ở vai trái mà thôi, lúc đó hắn cùng Cố Phong đã kịp thời ứng phó, nên vết thương cực kỳ nhỏ bé.

Rõ ràng trên đường về phủ, Điện hạ đã dặn dò Tầm Vũ phải tỏ vẻ lo lắng, khiến Hoàng tử phi tin rằng hắn bị trọng thương, song vốn dĩ dù trọng thương hơn thế cũng chẳng hề rên la lấy một tiếng, nay lại phải giả vờ đau đớn vì vết thương hở chút xíu này.

Nếu thật sự thỉnh Uông ngự y, vốn là người hiểu rõ bệnh tình của Điện hạ, chẳng phải sẽ tự mình vạch trần sự dối trá này sao?

Tầm Vũ chần chừ không dứt, không biết rốt cuộc Điện hạ có ý đồ gì, đứng sững tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Cho đến khi Thịnh Kỳ nhìn hắn, trịnh trọng cất lời: “Nghe lời Hoàng tử phi, đi thỉnh Uông ngự y đến.”

Hắn vội vàng gật đầu, giao hòm thuốc lại cho gia nhân rồi nhanh nhẹn chạy thẳng ra ngoài phủ.

Thấy Tầm Vũ đã khuất dạng, Thịnh Kỳ mới khẽ khàng ho khan một tiếng, tiếng ho này kéo Tống Trừ Nhiên khỏi những suy nghĩ m.ô.n.g lung vừa rồi.

Nàng nghĩ Thịnh Kỳ ho khan vì vết thương còn chưa lành, vội vàng lo âu nhìn về phía chàng, thấy Thịnh Kỳ bước vào phòng ngủ, nàng liền theo sát gót chân.

Vào phòng ngủ, thấy Thịnh Kỳ ung dung ngồi trên giường La Hán mà không biểu hiện chút dị thường nào, nàng vẫn chưa thể an tâm, trái lại càng thêm bất an.

Thịnh Kỳ, vốn dĩ luôn kiên cường, phải chăng đang nhẫn nhịn cơn đau từ vết thương cũ?

Chốc lát sau, nàng khẽ khàng hỏi: “Điện hạ rốt cuộc bị thương ra sao? Có cần nằm tĩnh dưỡng một phen chăng?”

Thịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ nhíu mày đầy bất mãn, không đáp lời mà hỏi ngược lại: “Vì lẽ gì nàng không gọi ta là A Kỳ?”

Nghe cách xưng hô này, Tống Trừ Nhiên ngưng bặt hơi thở, má bỗng chốc đỏ bừng.

“Kia… Đó là vì ta sợ người ngoài thấy thư ta gửi cho Điện hạ sẽ cảm thấy cách xưng hô thân mật quá đỗi, e sẽ gây điều tiếng thị phi. Điện hạ chẳng phải cũng làm như vậy sao?”

Nghe câu trả lời của nàng, Thịnh Kỳ chẳng thể tin nổi, khẽ nhướng đôi mày thanh tú, sau đó khẽ hừ một tiếng đầy bất mãn.

Chốc lát sau, hắn thì thầm, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ồ, thì ra là vậy.”

Trong lòng hắn thầm thấy ấm ức, nghĩ rằng khi viết thư, ta chưa từng suy tính phức tạp như nàng, nàng lại lầm lẫn chân tình của ta thành những mưu toan vụn vặt.

Thịnh Kỳ chẳng muốn nói thêm lời nào với nàng, chỉ lặng lẽ giận dỗi một mình.

Tống Trừ Nhiên thấy hắn cứ loanh quanh những chuyện vặt vãnh không đáng bận tâm, lại chẳng mảy may đả động đến vết thương, nàng không khỏi khẽ cắn môi dưới.

Nàng chẳng biết nên mở lời ra sao, e rằng hỏi thêm sẽ khiến chàng phiền muộn, đành lặng lẽ đứng yên, không thốt một lời.

Thịnh Kỳ khẽ liếc nhìn nàng, nhớ lại trước khi xuất phát, nàng từng dặn dò muốn nghe về những gì hắn tai nghe mắt thấy tại Nghi Nam. Hẳn nàng vẫn đang chờ đợi điều này chăng? Dẫu sao những điều Cố Phong điều tra được ở Tuất Kinh đã trợ giúp không nhỏ cho việc truy xét tại Nghi Nam, nên kể cho nàng nghe cũng không ngại. Nếu là chuyện chính sự, vậy tạm thời đừng chấp nhặt nàng nữa.

Hắn trầm ngâm một lát rồi cất lời: “Như đã viết trong thư, lần lũ này xảy ra một phần lớn nguyên nhân là do giữa sông có t.h.i t.h.ể làm cản dòng nước, nhưng khi hỏi quan lại trong vùng, mùa đông năm trước đó lại không một ai mất tích.” Chuyện này quả thực vô cùng quái lạ, nếu có người mất tích, dù là người nhà hay hàng xóm láng giềng cũng phải nhận ra, nhưng việc này lại chẳng hề gây chút chú ý nào. Bởi vậy, hắn suy đoán những vong hồn đó có lẽ đều là dân lưu lạc.

Sau khi ngỗ tác kiểm tra cả ngày, các t.h.i t.h.ể đều có dấu vết bị vật nhọn đ.â.m xuyên, nguyên nhân vong mạng là do trúng chỗ hiểm, m.á.u chảy quá nhiều mà kiệt sức tạ thế. Điều kỳ lạ là các t.h.i t.h.ể lại không có dấu hiệu giãy dụa nào, cho thấy kẻ thủ ác sở hữu võ công cực kỳ cao cường. So với việc nhiều người bị sát hại, còn có một điều khiến hắn chấn động hơn cả. Thịnh Kỳ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, đoạn nhìn Tống Trừ Nhiên, trầm giọng mở lời: “Tất cả các vết thương trên t.h.i t.h.ể đều do một loại binh khí kỳ lạ tạo thành, có hình chữ thập, lại mang độ cong, tựa như một ngôi sao bốn cánh.”

Nghe Thịnh Kỳ mô tả, Tống Trừ Nhiên nhanh chóng lướt qua trong tâm trí nàng các loại binh khí từng được nhắc đến trong nguyên tác, song lại chẳng thể nào nhớ ra. Nàng thở dài hỏi: “Điện hạ có biết đó là vật gì chăng?” Thịnh Kỳ khẽ thở dài, đáp lời: “Có thể là một loại binh khí tên kiếm bốn sao, song ta chưa thể chắc chắn, cần tìm một lão giả am hiểu để xác thực.”

“Lão giả?” Tống Trừ Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ nói đến ai?” Tưởng chừng Thịnh Kỳ sẽ kể rõ cho nàng hay, song hắn lại lắc đầu: “Chưa đến lúc. Cần thêm thời gian nữa rồi hẵng nói.” Nghi Nam đột nhiên phát sinh sự việc này khiến tư tưởng của hắn còn đang vô cùng hỗn loạn, cần thêm thời gian để suy xét cẩn trọng.

Nếu những người c.h.ế.t thật sự bị sát hại bằng kiếm bốn sao, rất có thể là người của Dương Vu đã lặng lẽ trà trộn vào Tuất Kinh, sát hại bá tánh. Mục đích của bọn họ hiện chưa rõ, nhưng hành động này ắt hẳn có ẩn ý. Dương Vu gần đây mới xảy ra tranh đoạt quyền lực, thủ lĩnh trước đó thất bại, khiến nhiều tướng lĩnh phải tháo chạy, trong đó mới phát sinh sự việc của nữ sư Tây Lan. Giờ đây, phát hiện người của Dương Vu tại Nghi Nam, không thể không nghĩ đến khả năng bọn họ tiến vào Tuất Kinh để đoạt lại vị trí, hoặc có lẽ là để hỗ trợ cho thủ lĩnh mới của Dương Vu, kẻ được đồn đại là đầy tham vọng và tàn bạo, rất có thể sẽ tấn công Tuất Kinh.

Hoặc có thể... Thịnh Kỳ siết chặt nắm đấm, càng ngẫm càng thấy hiểm nguy trùng trùng. Còn một khả năng đáng sợ nhất, ấy là nước láng giềng cố ý làm điều này hòng sau này phát động công kích Tuất Kinh.

Chương này ta thay lời cảm ơn bạn "capricornbabiii" đã hảo tâm quyên tặng cho ta nhé.

Xuyên Sách: Ta Gả Cho Nam Phụ Hung Ác

Chương 56:2