Xuyên Sách: Ta Gả Cho Nam Phụ Hung Ác

Chương 72:2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lý Tử Yên khụt khịt mũi, đoạn ngẩng đầu lên, đôi mắt lệ nhòa nhìn Tống Trừ Nhiên: “Ta đã cố gắng hết thảy để lấy lòng Tứ hoàng tử điện hạ, song dẫu có làm gì cũng chẳng bằng được một nụ cười của ngươi. Khi nhận ra ngươi có ý ái mộ Thất hoàng tử điện hạ, ta cảm thấy mừng thầm, bởi vậy luôn khuyên dượng dì cho ngươi tiếp xúc nhiều hơn với Thất hoàng tử, đừng cấm cản, chỉ mong mỏi đến ngày Thất hoàng tử rước ngươi về dinh.”

“Cuối cùng, đến ngày tứ hôn, ta nghĩ mình có cơ hội chính thức đối mặt với Tứ hoàng tử điện hạ, nhưng người vẫn canh cánh trong lòng bóng hình của ngươi. Điều đó khiến lòng đố kỵ trong ta bùng lên dữ dội, bởi vậy vào dịp Tết Âm Lịch, ta đã đẩy ngươi xuống sông.”

Lời thú nhận động trời này khiến Vinh Cẩm kinh hô che miệng, đưa mắt nhìn Lý Tử Yên rồi lại nhìn Tống Trừ Nhiên, còn Tống Trừ Nhiên chỉ khẽ nhướng mày.

Nàng vốn đã dự đoán rằng việc mình rơi xuống sông có liên quan đến Lý Tử Yên, bởi sự xuất hiện đột ngột của đám đông khi ấy tuyệt nhiên không phải ngẫu nhiên. Nếu Ngự Vệ Tư đã an bài, thì Thất hoàng tử Thịnh Kỳ cùng huynh trưởng hẳn đã tính toán đến tình huống đông đúc như vậy. Song, việc đột nhiên có nhiều người xuất hiện như thế rõ ràng có phần khác lạ.

Khi nàng tiến đến gần bờ sông, một nhóm người bỗng nhiên xuất hiện, rõ ràng là để nhắm vào nàng, điều này khiến nàng dễ dàng liên hệ đến Lý Tử Yên.

Việc này không có bằng chứng cụ thể, nàng đành chấp nhận bỏ qua, không nghĩ đến việc truy cứu thêm. Nào ngờ mấy tháng trôi qua, Lý Tử Yên lại tự mình thú nhận.

“Đây là lỗi lầm của ta.” Lý Tử Yên tự giễu mà lắc đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng: “Vì lòng ghen ghét mà ta đã làm tổn thương ngươi, giờ đây ngươi nhìn thấy báo ứng của ta, liệu có thể tha thứ, chấp nhận lời xin lỗi muộn màng này chăng?”

Tống Trừ Nhiên bỗng chốc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Lý Tử Yên ngoài tình yêu mù quáng, thực ra luôn là người linh tuệ. Trước mắt nàng đành phải bỏ qua mọi sự.

Nghĩ đến như thế, nàng bất đắc dĩ khẽ thở dài, song chợt linh trí bừng sáng, tức tốc chuyển đề tài: “Hiện tại có thể nói rõ vết thương này từ đâu mà có không? Chẳng lẽ là do Tứ Hoàng tử điện hạ gây ra?”

Nàng thẳng thắn chất vấn, cốt để Lý Tử Yên chẳng thể né tránh.

Lý Tử Yên thoạt gật đầu, rồi lại vội vã lắc đầu nguầy nguậy: “Điện hạ chẳng phải cố tình! Có lẽ ta đã làm ảnh hưởng đến công việc của người, mấy ngày nay điện hạ vì quốc sự mà lao tâm mệt trí, chắc hẳn vì vậy mà hành động thiếu suy nghĩ như thế.”

“Việc này nào có phân biệt cố ý hay không, mà chỉ có sự tái diễn liên tục mà thôi. Chắc chắn ngươi đã trải qua không chỉ một lần.”

Tống Trừ Nhiên nhìn thẳng vào mắt Lý Tử Yên, nghiêm túc nói.

Dù Thịnh Hằng chưa nạp Lý Tử Yên làm thiếp, tình trạng của hai người cũng đã gần như là phu thê, và hành vi này tương đương với sự vũ phu chốn khuê phòng. Ở cổ đại, nam nhân nắm quyền sinh sát, đặc biệt là hoàng tử, bất luận thế nào thì nữ tử cũng chịu thiệt thòi, việc này thực sự không có cách giải quyết vẹn toàn.

Song may mắn thay, Lý Tử Yên không phải là thiếp của Thịnh Hằng, nàng có thể rời đi mà chẳng cần hưu thư. Dù có ảnh hưởng đến danh tiếng song tránh được khổ sở về thể xác mới là điều quan trọng nhất.

“Ngươi còn không tính toán rời đi sao?” Tống Trừ Nhiên dò hỏi. Với địa vị của Lý Tử Yên trong lòng Thịnh Hằng, nếu nàng rời đi, gã có lẽ cũng sẽ chẳng bận tâm tìm kiếm, tránh được mọi rắc rối.

Nhưng Lý Tử Yên lại lắc đầu, rầu rĩ nói: “Ta đối với điện hạ là chân tình, A Nhu muội muội có lẽ nghĩ ta vì muốn có địa vị tương tự như muội mới như vậy. Kỳ thực nào phải.”

Lý Tử Yên chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của mình dành cho Thịnh Hằng, nếu không, ả đã không sống đến hai đời mà vẫn một mực ngưỡng mộ gã như vậy. Dù là kiếp trước hay hiện tại, hành động của Thịnh Hằng vẫn không thể khiến Lý Tử Yên tỉnh ngộ.

“Điện hạ có lẽ chỉ vì gần đây quá mệt mỏi mới như vậy, qua một thời gian chắc sẽ ổn thôi.” Lý Tử Yên cười nhạt, như thể đang an ủi các nàng, nhưng thực ra là đang an ủi chính mình.

Lý Tử Yên đã đến nông nỗi này, vậy mà vẫn một mực biện bạch cho Thịnh Hằng. Tống Trừ Nhiên bất đắc dĩ cười: “Yên tỷ tỷ đã nghĩ vậy, ta cũng không khuyên nữa.”

Thấy Tống Trừ Nhiên nói như vậy, Vinh Cẩm cảm thấy việc này cần được khuyên thêm, liền duỗi tay túm ống tay áo nàng. Tống Trừ Nhiên chỉ lắc đầu, ra hiệu rằng chỉ có Lý Tử Yên tự mình nghĩ thông suốt mới được, không ai có thể khuyên nhủ được.

Cuối cùng, khi đã nói hết những điều nghẹn ngào nơi lồng ngực, Lý Tử Yên thở dài nhẹ nhõm, dịu dàng hỏi: “Ta còn chưa hỏi qua, thành hôn đã lâu rồi, Thất Hoàng tử điện hạ đối xử với A Nhu muội muội có tốt không?”

“Tất nhiên là tốt.” Nàng không chút đắn đo, đáp lời dứt khoát.

Thịnh Kỳ ân cần, chu đáo, cùng hết mực tôn trọng nàng, chỉ sợ ngoài phụ thân và huynh trưởng, không còn ai tốt như vậy.

Câu trả lời của nàng khiến Lý Tử Yên ngưỡng mộ khẽ gật đầu, sau đó dò hỏi: “Nếu ta mời Vinh tỷ tỷ và A Nhu muội muội cùng đi lánh nóng, điện hạ có đồng ý chăng?”

“Lánh nóng ư?” Tống Trừ Nhiên hỏi lại theo bản năng.

Lý Tử Yên vội vàng gật đầu: “Thời tiết này sẽ càng ngày càng nóng hơn, ta nghe nói kinh thành còn nóng hơn Nghi Nam. Nhưng vùng ngoại thành có sơn trang tránh nóng không xa, Vinh tỷ tỷ đi có thể thoải mái hơn chút.”

Nói xong, Lý Tử Yên lộ vẻ thẹn thùng, tiếp tục: “Ta cũng nghĩ rằng điện hạ gần đây càng bận rộn, ta sợ làm phiền người, nên muốn tìm cớ rời phủ một thời gian, lánh đi.”

Đây mới thực sự là dụng ý của Lý Tử Yên, muốn tìm lý do chính đáng để rời khỏi Thịnh Hằng với tâm tình bất định.

“Việc này chúng ta khó lòng quyết định, chẳng bằng lát nữa dùng bữa, thỉnh cầu ý kiến phụ thân cùng mẫu thân chăng? Nếu họ đồng ý, ta tự nhiên là nguyện ý.”

Vinh Cẩm, từ nãy giờ vẫn im lặng, kéo tay Lý Tử Yên và cười nói.

Xuyên Sách: Ta Gả Cho Nam Phụ Hung Ác

Chương 72:2