Ngô Quốc Lương hít mấy ngụm không khí mà không nói được lời nào. Ý của Tiêu Ngọc Thần đã rất rõ ràng, nếu muốn bọn họ giữ kín miệng thì trước tiên phải khiến bọn họ nguôi giận.
Không biết tại sao ông ta lại nhớ tới chuyện Lương gia làm hỏng một hòn non bộ của phủ Vĩnh Ninh hầu phủ mà phải bồi thường ba vạn lượng bạc.
Nghe nói mỗi một viên đá trên hòn non bộ kia đều đã được cao tăng ở chùa Phổ Đà khai quang. Đương nhiên là Ngô Quốc Lương không tin, nhưng bây giờ ông ta đã đụng phải chuyện giống như chuyện hòn non bộ kia vậy.
A!
Cái gì mà cô nhi quả phụ dễ khinh. Theo ông ta thấy, phủ Vĩnh Ninh hầu bây giờ còn khó chơi hơn cả lúc Tiêu Hoài còn tại thế. Tiêu Hoài làm việc sẽ không đến mức không chừa đường lui như vậy. Nhưng bây giờ người sai là bọn họ, ông ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Đều là ta quản giáo không nghiêm, khiến hiền chất chịu ủy khuất.” Ngô Quốc Lương còn có thể nói gì đây? Chỉ có thể nói như vậy.
“Bá phụ, mẫu thân đang phiền muộn, ta còn phải đi an ủi, không tiện giữ ngài lại.” Tiêu Ngọc Thần đứng dậy, ra tư thế tiễn khách, Ngô Quốc Lương chỉ có thể cáo từ, mang theo tâm sự nặng nề rời đi.
Đợi ông ta đi rồi, Trường Phong, Trường Minh bước vào thính đường, vẻ mặt sùng bái nhìn Tiêu Ngọc Thần. Trường Phong còn nói: “Đại công tử, nô tài thấy lúc nãy người rất khí phách a.”
“Có phong thái của phu nhân.” Trường Minh phụ họa.
Tiêu Ngọc Thần thở phào một hơi: “Đi, tới Thế An Uyển.”
Vừa rồi hắn chỉ là ứng biến theo tình huống, không ngờ hiệu quả lại không tệ lắm, trong lòng cũng có chút đắc ý.
Vừa tới Thế An Uyển đã thấy Đường Thư Nghi đang cùng Thúy Trúc, Thúy Vân và một tiểu nha hoàn khác đánh mạt chược. Thấy hắn tới, Đường Thư Nghi bèn vẫy tay gọi hắn chơi cùng. Tiểu nha hoàn kia lập tức đứng dậy nhường chỗ cho hắn.
Trò mạt chược này mới chỉ thịnh hành trong vòng hai năm gần đây, rất được các phu nhân tiểu thư yêu thích. Vì người phát minh ra trò chơi này là một vị đại nho nên nó cũng được không ít văn nhân chí sĩ tôn sùng. Lúc trò chơi này mới trở nên phổ biến, Tiêu Ngọc Thần cũng từng nghiên cứu qua, cũng xem như là biết chơi.
Đường Thư Nghi kiếp trước đã rất thích chơi mạt chược, hôm nay trong lúc Thúy Vân thu dọn đồ đạc, nàng đã phát hiện ra một bộ mã điếu, hứng thú lập tức trỗi dậy.
Tiêu Ngọc Thần quan sát bài trước mặt, lấy một quân Ngũ Đồng ném ra giữa bàn, vừa chơi vừa kể lại chuyện đã nói với Ngô Quốc Lương khi nãy. Đường Thư Nghi nghe xong cũng không nhịn được tán thưởng: “Làm rất tốt.”
Lần đầu tiên đấu trí với lão cáo già như Ngô Quốc Lương, tuy rằng bản thân nắm giữ quyền chủ động nhưng vẫn có thể giữ vững không bị lừa gạt, còn cắn ngược đối phương một cái, đối với một thiếu niên mười bảy tuổi như hắn cũng xem như đã làm rất tốt. Nàng lại cổ vũ nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Tiêu Ngọc Thần được lời khích lệ, vui vẻ cứ như chú chuột rơi vào hũ mật, nhưng vẫn cố gắng kiểm soát bản thân, chỉ câu môi cười rồi nói: “Đều nhờ mẫu thân dạy dỗ tốt.”
Đường Thư Nghi thấy bộ dáng cao hứng đến mức muốn bay lên nhưng phải nỗ lực kiềm chế của hắn thì không nhịn được bật cười ha ha. Dáng vẻ thẹn thùng của đại nhi tử này rất đáng yêu.
“Tam Điều.” Lúc này Tiêu Ngọc Thần lại đánh ra một quân bài, Đường Thư Nghi đẩy ngã những quân bài của mình: “Hồ!”