Ngày thứ hai, Đường Thư Nghi tỉnh dậy, đơn giản rửa mặt chải đầu rồi chậm rãi đi bộ đến sân luyện võ. Nàng thấy Tiêu Ngọc Minh đang đứng tấn, trên cánh tay buộc bao cát, trên đầu đội một viên gạch. Giữa tiết trời cuối thu, trán hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Trở về, bảo phòng bếp chuẩn bị thêm nhiều thịt, nhiều rau khi làm cơm." Đường Thư Nghi phân phó Thúy Trúc và Thúy Vân. Tiêu Ngọc Minh vận động mạnh, cần bổ sung đủ chất dinh dưỡng.
"Thịt khô do Trương tẩu làm ở phòng bếp rất ngon, có thể bảo tẩu ấy làm nhiều một chút, làm đồ ăn vặt cho Nhị công tử." Thúy Trúc nói.
"Tốt, lát nữa ngươi đi phân phó."
Chủ tớ ba người trò chuyện, dạo quanh tiểu hoa viên bên cạnh sân luyện võ vài vòng rồi trở về Thế An Uyển. Không lâu sau, ba hài tử cũng đến, Đường Thư Nghi cho gọi người dọn cơm lên. Sau khi dùng bữa sáng, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh, người nên đi học thì đi học, người nên đọc sách thì đọc sách, đều rời đi.
Đường Thư Nghi suy nghĩ xem có nên tìm thêm một lão sư nữa cho Tiêu Ngọc Thần hay không. Kiến thức hắn nên học đều đã học, phần còn lại là làm thế nào để thông hiểu đạo lý. Nếu như sư phụ đó đã từng tham gia khoa cử, được đề tên trên bảng vàng thì thật là tốt nhất.
"Nương, con muốn nghe người nói chuyện với Trương lão phu nhân." Tiêu Ngọc Châu kéo vạt áo nàng, thì thầm.
Đường Thư Nghi suy nghĩ, để nàng ấy nghe lén cuộc nói chuyện sau bình phong cũng không tệ, coi như là một cách dạy bảo trực tiếp. Liền nói: "Được, đến lúc đó con trốn sau tấm bình phong, tuyệt đối không được phát ra âm thanh."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu một cái thật mạnh.
Đường Thư Nghi lại phân phó Thúy Trúc ra ngoài cửa đón người, nàng trở về phòng ngủ thay y phục. Vừa mặc y phục, nàng vừa hỏi: "Nàng trang ta dặn làm thế nào rồi?"
Thúy Vân giúp nàng buộc dây váy rồi nói: "Lát nữa nô tỳ đi hỏi xem sao, có lẽ cũng sắp xong rồi."
"Sau khi làm xong, ta sẽ dẫn hai người ra ngoài đi dạo." Đường Thư Nghi cười nói, Thúy Vân che miệng cười theo.
Sau khi chuẩn bị xong, nàng đến sảnh đợi khách. Đường Thư Nghi dặn dò hai vị đại nha hoàn Thanh Mai và Thanh Sương của Tiêu Ngọc Châu, cùng Tiêu Ngọc Châu trốn sau tấm bình phong, rồi một lần nữa căn dặn không được phát ra âm thanh.
"Nương, người yên tâm, con nhất định không phát ra tiếng động." Tiêu Ngọc Châu vừa nói vừa bước ra sau tấm bình phong, Thanh Mai và Thanh Sương vội vàng đi theo.
Một lát sau, Thúy Vân dẫn người đến. Đường Thư Nghi đứng ở sân đón tiếp. Hai bên hành lễ xong, Đường Thư Nghi dìu Trương lão phu nhân vào sảnh đường.
Sau khi ngồi xuống, Trương lão phu nhân nhìn Đường Thư Nghi, bà nói: "Ta thấy sắc mặt của ngươi đã tốt hơn không ít, tâm trạng cũng rộng rãi hơn."
Giọng điệu của bà ấy rất chân thành, Đường Thư Nghi cũng mỉm cười đáp lại: "Nghĩ thông một chút chuyện, tâm tình tự nhiên sẽ trở nên rộng rãi."
" Đúng vậy, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải nhìn về phía trước," giọng Trương lão phu nhân mang theo vài phần an ủi, "Ngươi còn ba đứa con ở bên cạnh, ngày tháng tươi đẹp sau này còn nhiều."
"Ngài nói đúng," Đường Thư Nghi mỉm cười nói, "Hiện tại ta chỉ mong ba đứa con có thể bình an mà lớn khôn."
"Ngươi nghĩ như vậy là đúng rồi." Trương lão phu nhân thở dài: "Nói đến con cái, đứa ngoại tôn nữ kia của ta lại gây thêm rắc rối cho ngươi rồi."
"Lão phu nhân," Đường Thư Nghi cũng thở dài, "Hôn sự của Tĩnh Vân và Ngọc Thần nhà chúng ta, lúc đầu vốn là do ngài và mẫu thân của ta quyết định. Ta vẫn luôn rất hài lòng với Tĩnh Vân. Nhưng không hiểu sao, Tĩnh Vân dường như nghe được lời đồn thất thiệt nào đó, lại muốn từ hôn với Ngọc Thần. Từ hôn thì cũng không sao, hai nhà chúng ta có thể ngồi xuống cẩn thận thương nghị. Nhưng cách nàng ta làm lại khiến ta vừa tức vừa giận, thật sự không biết phải nói gì."
Trương lão phu nhân nghe vậy thì bối rối: "Tĩnh Vân đã làm gì?"
Bà ấy thật sự không biết những chuyện Ngô Tĩnh Vân đã làm.