Chủ tớ ba người ra khỏi nội thất. Các nha hoàn bà tử bên ngoài nhìn thấy ba người họ đều mặc nam trang thì vô cùng sửng sốt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ biết làm theo phận sự của mình. Chuyện của chủ nhân, bọn họ không tiện can thiệp.
Ba người ra khỏi Thế An Uyển, ngồi kiệu đến cổng lớn, sau đó lên xe ngựa. Trong phủ cũng không có mấy ai để tâm đến việc họ cải trang nam nhi ra ngoài.
Thượng Kinh được chia thành bốn khu vực Đông, Tây, Nam, Bắc. Đông là khu của quý tộc, Nam là nơi giàu có, Tây yên bình còn Bắc thì nghèo khổ. Hôm nay, họ muốn khảo sát thị trường để xem nên mở câu lạc bộ ở đâu cho phù hợp. Đối tượng khách hàng chủ yếu của câu lạc bộ sau này đều là những người không thiếu bạc, nên Đường Thư Nghi đã dặn dò mã phu chạy tới con phố phồn hoa nhất ở thành Đông. Sau khi dạo hết thành Đông, họ sẽ tiếp tục đến thành Nam.
Bất quá, Đường Thư Nghi lại đặc biệt có thiện cảm với thành Đông. Rốt cuộc, cư dân ở thành Đông đều là quyền quý, việc tiêu khiển ở thành Đông vô hình trung cũng mang một ý nghĩa tượng trưng cho thân phận.
Xe ngựa lọc cộc lọc cộc chạy đến phố Đức An náo nhiệt nhất thành Đông. Đám người Đường Thư Nghi xuống xe ở đầu phố. Thứ đập vào mắt họ là một con phố cổ đại phồn hoa. Nền đường lát đá xanh, hai bên đường là các cửa hàng san sát nối tiếp nhau, nào là tửu quán, trà lâu, khách điếm, cửa hàng bán vô số loại thương phẩm.
Ngao nghễ giữa dòng người qua lại trên đường phố, đủ mọi tầng lớp giai cấp. Từ những người dân thường áo vải thô, tới các bậc phú quý mặc gấm vóc lụa là, và cả những vị quý nhân khoác lên mình những bộ cẩm y hoa phục lộng lẫy.
Tất nhiên, những bậc quý nhân ấy sẽ hiếm khi tự mình đi bộ trên phố. Phần lớn, họ sẽ cho xe ngựa hoặc kiệu tùy tùng dừng lại nơi mình muốn đến, sau đó bước xuống để mua sắm, dùng bữa, hoặc thưởng trà xem hát.
Đại Càn quả thực là một chốn phồn hoa, giàu có và đông đúc, có thể sánh ngang với thời Đường Tống trong những trang sách lịch sử mà Đường Thư Nghi từng đọc ở kiếp trước.
Hôm nay, Đường Thư Nghi ăn mặc có phần trang trọng và khôi ngô, hơn nữa, dáng người nàng lại vô cùng xuất chúng. Khi nàng bước đi giữa phố, không ít ánh mắt đã đổ dồn về phía nàng. Nhiều thiếu nữ trẻ tuổi nhìn trộm nàng, gương mặt không khỏi ửng hồng.
Đường Thư Nghi đương nhiên không để tâm đến những chuyện này. Nàng dạo quanh một vòng rồi bước vào một trà lâu yên tĩnh nhất trên con phố này – Vân Lan Các.
Vừa bước vào trong, nàng đã thấy khách khứa ngồi chật kín đại sảnh. Từ già trẻ lớn bé, ai ai cũng đang nhàn nhã uống trà, trò chuyện phiếm. Trên sân khấu, một vị lão giả ngồi sau án thư, giọng kể chuyện đầy cảm xúc vang lên: "... Tiêu Hầu gia của chúng ta, rốt cuộc là người phương nào đây? Khi ra trận g.i.ế.c giặc, Yển Nguyệt trường đao vung lên, c.h.é.m đầu địch nhân tựa như cắt lúa..."
Vị thuyết thư tiên sinh đang say sưa kể về sự tích Tiêu Hoài g.i.ế.c giặc trên chiến trường. Đường Thư Nghi cảm thấy rất hứng thú và muốn nghe thêm. Nhưng nàng vừa mới đứng yên thì đã có một tiểu nhị thân mang thanh sam bước ra đại sảnh, khom lưng cười nói: “Vị đại gia này, ngài muốn ngồi ở đại sảnh hay vào nhã gian?”
Đường Thư Nghi hoàn hồn, nói: “Ta muốn nhã gian tốt nhất.”
Tiểu nhị nhìn cách ăn mặc của nàng, biết nàng không phải là chủ tử bình thường, vội vàng cười nói: “Tiểu nhân xin đưa ngài đến nhã gian Thiên Tự Tam Hào.”
Đường Thư Nghi theo hắn lên lầu, tiện miệng hỏi: “Chẳng phải Thiên Tự Nhất Hào là nhã gian tốt nhất sao?”
Tiểu nhị cười: “Gia ngài nói không sai, nhưng hôm nay Thiên Tự Nhất Hào đã có khách.”
Đường Thư Nghi chỉ hỏi cho có lệ, không có ý định dò hỏi tin tức gì, nhưng tiểu nhị lại rất tự hào nói: “Thời gian gần đây cứ cách vài ngày là Tề Thượng thư lại tới Vân Lan Các của chúng tôi thưởng trà, mỗi lần đến đều ở nhã gian Thiên Tự Nhất Hào.”
Đường Thư Nghi không ngờ lại nghe được một cái tên quen thuộc như vậy, bèn hỏi: “Tề Thượng thư trước giờ vẫn luôn thưởng trà ở chốn các ngươi sao?”