Lười hư tình giả ý với nàng ta, Đường Thư Nghi bình tĩnh nhìn nàng ta nói: "Ta cũng coi như là nhìn ngươi lớn lên, bây giờ ngươi rơi vào bước đường này ta thấy cũng đau lòng. Ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở Thượng Kinh, ở đây có bao nhiêu người quen biết ngươi, vì sự an toàn của ngươi, ta đưa ngươi đi có được không?"
Trong lòng Liễu Bích Cầm khẽ mắng Đường Thư Nghi là lão yêu bà, nhưng vẻ mặt lại sửng sốt thất thố nói: "Bá... bá mẫu, ngài định đưa ta đi đâu?"
"An Mộc," Đường Thư Nghi nói: "Quê gốc tổ tiên của Đường gia ta ở An Mộc, đến đó ngươi phải đổi tên cải họ, ta sai người ở đó sắp xếp một trạch tử cho ngươi, lại cho ngươi hai gian cửa tiệm, người Đường gia ở An Mộc cũng sẽ chăm sóc ngươi một hai, đảm bảo ngươi cuộc sống về sau của ngươi cơm áo vô ưu. Thế nào?"
Đây là giải pháp ôn hòa nhất mà nàng có thể nghĩ ra, nếu Liễu Bích Cầm không đồng ý thì sao? Ha!
"Bá mẫu," Liễu Bích Cầm đứng dậy, quỳ sụp xuống đất. Nàng ta vốn là tiểu thư của đại gia tộc, sao có thể không có chút kiêu ngạo? Nhưng giờ khắc này, nàng ta lại vô cùng khuất nhục mà quỳ xuống.
Nghiến chặt răng, chịu đựng mọi sự nhục nhã, không cam lòng cùng phẫn nộ, nàng ta quỳ dưới chân Đường Thư Nghi, vươn tay kéo lấy vạt áo của nàng, nức nở: "Ta biết bá mẫu là vì tốt cho ta, và ta cảm tạ đại ân đại đức của bá mẫu."
"Ngươi đây là đồng ý sao?" Đường Thư Nghi cúi đầu hỏi, nếu nàng ta thực sự đồng ý thì tốt quá rồi.
Nhưng rồi nàng lại nghe Liễu Bích Cầm khóc lóc nói: "Bá mẫu, phụ thân của ta đã không còn nữa, mẫu thân và tỷ muội cũng không biết đang ở nơi nào. Ca ca, đệ đệ của ta đều bị lưu đày đến biên cương, bây giờ chỉ còn lại mình ta sợ hãi. Bá mẫu, ta sợ, ta sợ phải đi đến nơi xa xôi đó. Ngài để ta ở bên cạnh ngài được không, ta nhất định sẽ nghe lời ngài nói, hu hu hu..."
Đường Thư Nghi khẽ mỉm cười, thì ra là không muốn rời đi. Đúng vậy, có Hầu phủ cuộc sống gấm hoa phú quý rực rỡ ở trước mắt, làm sao có thể coi trọng cuộc sống bình thường tạm bợ nơi phố phường.
"Ngươi không muốn rời đi, vậy ta nói rõ cho ngươi biết." Đường Thư Nghi chán ghét giật mạnh vạt áo đang bị Liễu Bích Cầm túm lấy, lạnh lùng nói: "Ngươi là chi nữ của tội thần, Ngọc Thần giấu ngươi ở nơi này, nếu bị người biết được, không chỉ mình ngươi rơi vào kết cục không tốt, Ngọc Thần và cả Hầu phủ này đều sẽ bị ngươi liên lụy. Ngươi không thể ở lại Thượng Kinh, mau thu dọn đồ đạc rồi đi đi thôi."
Đường Thư Nghi đứng dậy rời đi. Liễu Bích Cầm quỳ trên mặt đất, túm lấy quần áo của nàng, nức nở: "Bá mẫu, ta biết bây giờ ta không xứng với Thần ca ca, nhưng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng Thần ca ca, tình cảm nhiều năm như vậy, thật khó lòng buông bỏ. Bá mẫu, ta không nghĩ gì khác, chỉ muốn thỉnh thoảng có thể gặp mặt Thần ca ca, biết ca ca có sống tốt hay không. Cầu xin ngài, hu hu hu… Ngài cũng không muốn thấy Thần ca ca buồn bã đau lòng, đúng không?"
Một mỹ nhân yểu điệu như cành liễu đang quỳ trên mặt đất, khóc đến mức uất ức thê thảm. Nhưng nói thẳng ra, nàng ta chỉ là không thể buông bỏ vinh hoa phú quý mà thôi.
"Ngươi và Ngọc Thần từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ngày trước chỉ cần có đồ vật gì tốt hắn đều nghĩ đến ngươi đầu tiên. Nhà ngươi gặp chuyện, hắn không màng nguy hiểm cứu ngươi ra khỏi hố lửa, tình cảm này cũng không hề nhẹ đi sao?” Đường Thư Nghi hạ thấp mắt, nhìn Liễu Bích Cầm hỏi.
" Đúng vậy, ta biết tình ý Thần ca ca dành cho ta, chỉ là cho dù ta cho đi tất cả, cũng không thể báo đáp được ân tình này của ca ca." Liễu Bích Cầm lại khóc, trông như thể bị ai đó bắt nạt vậy.
Đường Thư Nghi cười lạnh, sau đó hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại muốn lấy oán báo ơn?"
Những lời này khiến Liễu Bích Cầm bối rối, vẻ mặt nàng ta đầy mê mang, kinh hoàng: "Ta... Ta không có, sao ta có thể làm hại Thần ca ca được, trên thế giới này, ca ca là người đối xử tốt với ta nhất."
"Ngươi là chi nữ của tội thần, đáng lẽ phải bị bán đi. Ngươi trước giờ vẫn luôn thông minh, cũng biết Ngọc Thần cứu ngươi, giấu ngươi ở đây có bao nhiêu nguy hiểm. Ta bảo ngươi cao chạy xa bay, rời xa Thượng Kinh, ngươi đi rồi sẽ không còn liên lụy Ngọc Thần nữa. Nhưng ngươi lại lựa chọn bám dính lấy hắn, thậm chí còn mưu tính vào Hầu phủ, luôn để Ngọc Thần gánh lấy nguy hiểm vì ngươi. Ngươi không phải lấy oán báo ơn thì là gì?"
Đường Thư Nghi lười tranh cãi với Liễu Bích Cầm, định bụng rời đi, nhưng y phục của nàng lại bị Liễu Bích Cầm túm chặt. Thúy Trúc và Thúy Vân thấy thế, vội tiến lên kéo người đi. Đường Thư Nghi vừa khuất bóng, vừa dặn dò: "Bọn họ chỉ được phép mang theo y phục và trang sức thông thường. Còn những đồ vật khác trong viện… ghi chép lại rồi nộp vào kho."
Nếu không biết điều, thì đừng mong lấy được thứ gì cả.