Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 153

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

“Ngoại bà.” Ngô Tĩnh Vân kinh hoảng kêu lên, nàng ta biết Đường Thư Nghi muốn làm cái gì, nàng muốn nói ra những chuyện nàng ta đã làm ở chùa Sùng Quang. Một khi chuyện đó lộ ra, nàng ta chắc chắn sẽ bị phụ thân bỏ rơi.

Nếu bị phụ thân bỏ rơi, cho dù có ngoại bà che chở, nàng ta cũng không có kết quả gì tốt.

Mà Trương lão phu nhân nhìn về phía nàng ta, không nói gì, nhưng trong mắt tràn đầy thất vọng, thương tiếc còn có chút hối hận.

Hạnh Nhi và Đào Nhi đứng ngoài cửa, mãi mới vén rèm bước vào. Nhìn cảnh tượng trong phòng, đặc biệt là mảng m.á.u lớn trên người Tiêu Ngọc Thần, hai người sợ đến mức chân run lẩy bẩy. Vụ ở chùa Sùng Quang trước đó, Đường Thư Nghi từng thẩm vấn hai người họ, giờ thấy tình cảnh này, không cần nghĩ cũng biết có liên quan đến chuyện cũ. Hai người không nói một lời, lập tức quỳ xuống.

Trương lão phu nhân nhìn hai người đang run rẩy, quay sang nói với Đường Thư Nghi: “Hầu phu nhân, bà đã tới, bà nói đi.”

“Lão phu nhân, chuyện ở chùa Sùng Quang trước đó quả thực không đơn giản như vẻ bề ngoài, bên trong còn ẩn tình, mà hai vị tỳ nữ này đều biết rõ.” Đường Thư Nghi lên tiếng.

“Cái gì?” Ngô Quốc Lương lập tức đứng bật dậy: “Còn có ẩn tình? Ẩn tình gì?”

Ông ta gặp khó khăn trắc trở đều bắt đầu từ chuyện ở chùa Sùng Quang, giờ cứ nghe đến ba chữ chùa Sùng Quang là ông ta lại nổi nóng.

Nhưng Đường Thư Nghi không đáp lời ông ta mà chỉ nhìn Trương lão phu nhân: “Ta nói các người có thể không tin, cứ để các nàng nói đi.”

“Nói, hai ngươi mau nói đi.” Ngô Quốc Lương đã sớm không còn vẻ trấn định như xưa.

Trương lão phu nhân bất mãn nhìn ông ta, rồi nói với Hạnh Nhi và Đào Nhi: “Hai người các ngươi nói đi.”

Hạnh Nhi và Đào Nhi run rẩy, nhìn về phía Ngô Tĩnh Vân cầu cứu, nhưng Ngô Tĩnh Vân cúi đầu, không có ý định bảo vệ họ. Ngô Quốc Lương thấy hai người không chịu nói, lập tức đi đến trước mặt họ, lạnh giọng quát: “Mau nói, nếu không ta sẽ bán hai ngươi ra ngoài, kể cả cha mẹ ruột của hai ngươi.”

Hạnh Nhi và Đào Nhi đều là nô bộc của Ngô phủ, khế ước thân của cả nhà đều nằm trong tay Ngô phủ, Ngô Quốc Lương muốn bán họ là việc dễ như trở bàn tay. Hai người lại nhìn về phía Ngô Tĩnh Vân, nàng ta vẫn quỳ ở đó, cúi đầu không nói, họ đành phải nói hết những gì mình biết.

Bao gồm cả chuyện Ngô Tĩnh Vân sai nhi tử của bà v.ú là Lưu Đại Dũng tới chùa Sùng Quang trước một ngày, bỏ mị hương vào phòng Tiêu Ngọc Thần trong buổi trưa ngày đó, cả chuyện Ngô Tĩnh Vân sai hai người họ hạ dược Ngô Tĩnh Xu và Thường Tịnh hòa thượng, họ đều thuật lại từ đầu đến cuối.

Hai người nói xong, trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Ngô Quốc Lương, Trương lão phu nhân và Trương ngũ công tử đều không thể tin mà nhìn Ngô Tĩnh Vân. Bọn họ làm sao cũng không dám tin nàng ta lại có thể làm ra chuyện như thế.

Còn Ngô Tĩnh Vân thì người mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Mấy năm nay Ngô Quốc Lương làm quan hay làm người đều cẩn thận chặt chẽ, theo đuổi danh lợi. Tuy Ngô gia là thư hương thế gia, mấy thế hệ đều có người làm quan nhưng lại không có đại quan. Chức quan Tứ phẩm của ông ta đã là chức vị cao nhất của Ngô gia.

Ông ta có thể leo lên đến vị trí hiện tại phần lớn đều nhờ cưới được chính thê là nữ nhi Trương gia. Tuy người Trương gia không vào triều làm quan nhưng Trương gia lại có một đại nho là sơn trưởng của thư viện Thượng Lâm, có thể nói là môn sinh khắp thiên hạ. Cũng nhờ vào nhân mạch của Trương gia và bản thân ông ta biết luồn cúi mới có được ngày hôm nay.

Chính thất của ông ta là người hiền lương thục đức, chuyện gì cũng nghĩ cho ông ta trước, ngoài việc thân thể yếu ớt ra thì không có điểm nào không tốt. Ông ta luôn cho rằng nữ nhi của bà ấy sinh ra là điều tốt đẹp, nhưng không ngờ nàng ta lại độc ác đến vậy.

Trước đây, Phùng thị từng nói với hắn Ngô Tĩnh Xu bị Ngô Tĩnh Vân hãm hại, Ngô Quốc Lương lúc ấy đang bận trăm công nghìn việc, chỉ mong mọi chuyện yên ổn là được, mặc kệ ân oán của hai tỷ muội, dù sao thì ai cũng có lỗi. Ông ta căn bản không nghĩ sâu xa hơn.

Nhưng bây giờ mới biết được Ngô Tĩnh Xu gặp chuyện đều là do một tay nữ nhi này gây ra. Vì sao chứ? Nếu chuyện của Ngô Tĩnh Xu bị truyền ra ngoài thì nàng ta đâu có được lợi gì! Hại người vô ích như thế, tại sao nàng ta lại làm?

“Ngươi… tại sao ngươi lại làm như vậy?” Ngô Quốc Lương run rẩy, ông ta đi đến trước mặt Ngô Tĩnh Vân, ngồi xổm xuống, khó hiểu nhìn nàng ta: “Tuy mẫu thân của ngươi mất sớm nhưng ta tự nhận từ nhỏ đến lớn ta không hề bạc đãi ngươi. Ngươi… tuy kế mẫu của ngươi muốn đoạt hôn sự của ngươi, ngươi về nói với ta, ta chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi, sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy? Đâu phải ngươi không biết một khi chuyện này bại lộ thì toàn bộ nữ quyến Ngô gia đều gặp tai họa ngập đầu. Tại sao ngươi lại làm như vậy?”

Ngô Tĩnh Vân vốn dĩ đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng mặt lên. Nàng ta trào phúng nhìn Ngô Quốc Lương nói: “Ngài nói không bạc đãi ta? A, thật là chuyện buồn cười nhất trên đời. Năm ta tám tuổi, bị Ngô Tĩnh Xu đẩy xuống hồ, thiếu chút nữa đã c.h.ế.t đuối. Sau khi được cứu lên, ta nói với ngài ta bị Ngô Tĩnh Xu đẩy, Ngô Tĩnh Xu không thừa nhận, tuy Phùng thị có vẻ cố gắng nói giúp ta, nhưng lời nào cũng đều ám chỉ ta ganh ghét Ngô Tĩnh Xu, hãm hại Ngô Tĩnh Xu. Sau đó thì sao? Không phải mọi chuyện đều mơ hồ trôi qua sao.”

“Năm ta mười tuổi bị nhiễm phong hàn, uống thuốc một tháng mà vẫn không khỏi, ngài biết tại sao không?” Ngô Tĩnh Vân nở một nụ cười chế nhạo, nói: “Là Phùng thị sai người bỏ thêm thứ có tính hàn vào thuốc của ta. Bởi vì ta cứ bệnh mãi không khỏi, Phùng thị bèn lấy lý do tìm một chỗ an tĩnh cho ta tiện dưỡng bệnh, để ta dọn tới sân viện lạnh lẽo cũ nát hiện tại. Sau đó, Ngô Tĩnh Xu đã vào ở sân viện vốn dĩ là của ta.”

“Cái này … cái này ngươi chưa từng nói với ta!” Ngô Quốc Lương xấu hổ, ông ta không ngờ Phùng thị lại độc ác như thế.

Ngô Tĩnh Vân lại cười nhạo: “Phụ thân, là không nói hay là ngài căn bản không để ý?”

“Cái này …” Ngô Quốc Lương á khẩu không trả lời được.

“Chuyện như thế nhiều như lông trâu vậy, y phục trang sức, vật trang trí trong phòng nhìn có vẻ như không thiếu nhưng tất cả đều là những thứ thừa thãi mà Ngô Tĩnh Xu và Ngô Tĩnh Nhã không thèm, đa số đều không hợp với ta.” Ngô Tĩnh Vân lại nói.

Mà lúc này, Trương lão phu nhân đã khóc nấc lên, chỉ vào Ngô Quốc Lương nói: “Ngươi… ngươi căn bản không xứng làm cha, tại sao lúc trước ta lại gả nữ nhi cho ngươi chứ!”

Trương ngũ công tử hận đến mức nắm chặt nắm tay, giống như nắm tay đó sẽ rơi lên người Ngô Quốc Lương vậy.

Đường Thư Nghi nặng nề thở dài, nàng có thể đoán cuộc sống thường ngày của Ngô Tĩnh Vân chẳng vui vẻ gì, nhưng lúc tận tai nghe thấy mới biết nàng ta phải sống gian nan thế nào.

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 153