Đường Thư Nghi coi như không nhìn thấy vẻ mặt sầu khổ của Tiêu Ngọc Minh, nàng bây giờ xem như đã rõ, Tiêu Ngọc Minh vẫn một chút ý cầu tiến, nhưng hùng hài tử này lại không thể kiên trì với mục tiêu của mình. Đây hẳn là bệnh chung của rất nhiều người trẻ.
Khi còn trẻ ai cũng có ước mơ của mình, mỗi lần nhớ tới nó đều nhiệt huyết sôi trào. Nhưng lúc thực hiện ước mơ lại có nhiều hạn chế, lúc gặp khó khăn mà không nhụt chí còn có thể khắc phục thì mới thực hiện được ước mơ.
Nhưng thực tế, người có thể làm được như vậy vô cùng hiếm, cho nên người công thành danh toại lại càng ít hơn.
Chuyện Đường Thư Nghi phải làm bây giờ chính là khiến Tiêu Ngọc Minh tự lập ra kế hoạch hoàn thành mục tiêu, dưới sự giám sát của nàng hoàn thành từng bước một. Nàng không biết huấn luyện hài tử như vậy có đúng không, dù sao trước kia đều huấn luyện công nhân như vậy.
Một lúc sau, Thúy Vân đã bưng một bát mì to tới, mở miệng nói: “Những món khác làm hơi lâu, chỉ có mì này là có thể làm nhanh, nô tỳ bảo phòng bếp làm mì gà xé cho ngài.”
“Được, bưng tới đi.” Tiêu Ngọc Minh không kén ăn, đói bụng rồi là món nào cũng ăn. Lập tức ôm cái bát còn to hơn mặt của hắn, ăn uống thỏa thích. Tướng ăn này tuy có chút khó coi nhưng lại rất có sức hút, khiến cho Đường Thư Nghi cũng có chút đói bụng.
“Tối nay ăn lẩu đi.” Đường Thư Nghi nghĩ đến nồi lẩu nóng hầm hập mà muốn chảy nước miếng.
Tiêu Ngọc Minh nghe thấy được ăn lẩu, mắt sáng rực lên: “Được được được, ăn lẩu.”
Đường Thư Nghi nhìn mắt đầu gối của hắn, lại nhớ tới thương tích của Tiêu Ngọc Thần, híp mắt cười: “Vậy được, ăn lẩu đi.”
Sau đó nàng lại nói với Thúy Trúc: “Đi báo với đại công tử một tiếng, nói tối nay chúng ta ăn lẩu.”
“Được.” Thúy Trúc đáp lời rồi lui ra ngoài. Tiêu Ngọc Minh ăn hết mấy miếng thì đã hết sạch bát mì, cầm chiếc khăn lụa mềm mại lau miệng, rồi lại xin nước để súc miệng.
Đường Thư Nghi thấy hắn đã xong việc, bèn nói: “Gọi Ngưu sư phó đến đây. Lúc hai người bàn bạc kế hoạch, ta cũng nghe lỏm được một chút, muốn xem xem có thể mở mang kiến thức được hay không.”
Tiêu Ngọc Minh nghe vậy thì cúi gằm mặt, vẻ mặt đầy đau khổ, nhưng cũng biết dù Đường Thư Nghi nói ra nghe có vẻ tùy tiện, nhưng bản thân cũng không thể cãi lời, đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Đường Thư Nghi sai người đến tiền viện mời Ngưu sư phó, chỉ trong chốc lát, ông đã có mặt.
Đường Thư Nghi nói với ông ta về chuyện bàn bạc kế hoạch với Tiêu Ngọc Minh. Ngưu sư phó nghe xong, bèn hỏi: “Ý của phu nhân là muốn lập ra một bản kế hoạch giống như chương trình huấn luyện binh sĩ trong quân doanh sao?” Trước kia ông từng ở trong quân ngũ, hơn nữa còn giữ chức Giáo úy, rất am hiểu chuyện này.
“Không khác lắm.” Đường Thư Nghi đáp: “Trong quân doanh, các ngươi huấn luyện như thế nào?”
Ngưu Hoành Lượng trả lời: “Giờ Mẹo một khắc bắt đầu tập hợp, sau đó là các bài tập giãn gân cốt, tiếp theo là huấn luyện cận chiến hoặc đấu vật...”
Đường Thư Nghi nghe xong, cảm thấy việc huấn luyện như vậy quả thực quá mức đơn giản. Tuy nàng chưa từng tham gia quân ngũ, nhưng kiếp trước cũng đã từng xem rất nhiều phim truyền hình và phim điện ảnh có đề tài quân nhân, nhưng nàng cũng không có ý định khoa trương chỉ dạy. Dù sao những bài huấn luyện nàng xem trên truyền hình cũng chỉ là bề nổi. Hơn nữa, quân đội cổ đại người ta cũng đã có hệ thống quy củ riêng, nàng không phải chuyên gia, tốt nhất là đừng lắm lời.
“Chương trình huấn luyện của các ngươi có thể từ từ tăng thêm độ khó, dù sao Ngọc Minh cũng không giống như những binh sĩ luyện tập quanh năm. Còn nữa, ta thấy vẫn nên ghi ra cụ thể đến khi nào thì đạt được thành quả gì.” Đường Thư Nghi tuy muốn Tiêu Ngọc Minh thành tài, nhưng cũng biết không thể đốt cháy giai đoạn.
“Tiểu nhân đã rõ.” Ngưu Hoành Lượng chắp tay hành lễ với Đường Thư Nghi rồi quay sang thương lượng kế hoạch huấn luyện với Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh biểu lộ vẻ mặt miễn cưỡng, Đường Thư Nghi coi như không thấy, còn ném cho hắn một ánh mắt tin tưởng như kiểu 'con trai ta là giỏi nhất'.
Tiêu Ngọc Minh: “...” Hắn còn có thể làm gì khác đây? Chỉ đành căng da đầu thương lượng kế hoạch tập luyện với Ngưu Hoành Lượng.
Ngưu Hoành Lượng có kinh nghiệm, việc này cũng không mấy khó khăn. Chưa đầy một khắc đồng hồ, hai người đã hoàn thành xong bản kế hoạch. Đường Thư Nghi cầm hai tờ giấy nghiêm túc xem xét, sau đó lại nói: “Chuyện này ta cũng không am hiểu, hai người cứ tùy ý mà làm là được.” Nàng lại nhìn Tiêu Ngọc Minh, chỉ vào mục tiêu đầu tiên cần phải hoàn thành, nói: “Nếu hoàn thành cái này, thì muốn khen thưởng cái gì?”
Tiêu Ngọc Minh vốn dĩ đang ủ rũ, nghe được phần thưởng thì mắt sáng rực lên, lập tức nói: “Muốn một con chiến mã chuyên dụng để đi săn bắt.”
Đường Thư Nghi không am hiểu về ngựa, bèn nhìn về phía Ngưu Hoành Lượng, lập tức nghe ông ta giải thích: “Ngựa chia thành ngựa bộ hành, chính là loại ngựa thông thường chúng ta hay thấy. Một loại khác là chiến mã, là ngựa chuyên dùng trên chiến trường. Ngựa ở các vùng khác nhau cũng có đặc điểm khác nhau, còn chiến mã chuyên dụng săn bắt thì là loại ngựa tốt nhất.”
Chậc! Không hổ là công tử của Hầu phủ, phần thưởng tùy tiện nói ra cũng là một loại 'siêu xe' rồi.
Đường Thư Nghi không từ chối ngay, nàng trầm mặc một hồi, duỗi tay chỉ vào mục tiêu thứ tư rồi nói: “Đạt được tới mục tiêu này, khen thưởng một con chiến mã quan ngoại.”
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu nhìn mục tiêu kia, mím môi không nói. Đường Thư Nghi thấy thế lại nói: “Có sao đâu, nỗ lực sẽ đạt được, không nỗ lực thì chắc chắn không được rồi. Không phải chỉ thử một lần mà con cũng không dám chứ?”
Đường Thư Nghi kinh ngạc nói, Tiêu Ngọc Minh là người thông minh, còn có chút tâm cơ, nhưng dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười bốn mười lăm đầy nhiệt huyết, sao chịu được phép khích tướng này, hừ một tiếng nói: “Cái này không phải đơn giản lắm sao.”
“Tốt.” Đường Thư Nghi vui vẻ đập tay, còn nói: “Ngày mai ta sẽ bắt đầu hỏi thăm cách mua chiến mã quan ngoại. Dù khó khăn thế nào nương cũng sẽ mua về cho con.”
Nói cứ như Tiêu Ngọc Minh có thể hoàn thành những mục tiêu kia vậy.
Tiêu Ngọc Minh biết mình bị lừa, nhưng chuyện đã như vậy, hắn cũng không còn cách nào. Cũng đâu thể nói hắn không thể hoàn thành mấy mục tiêu kia? Hắn không thể mất mặt như vậy được.
Lúc này Đường Thư Nghi lại nói: “Đầu gối con có thương tích, nghỉ hai ngày cho khỏe rồi bắt đầu.”
Một dáng bộ của từ mẫu.
Ngưu Hoành Lượng thật là mở rộng tầm mắt, Hầu phu nhân thật là cao tay. Hắn nhìn Tiêu Ngọc Minh muốn lên không được muốn xuống không xong rồi nói với Đường Thư Nghi: “Không còn gì nữa thì tiểu nhân xin cáo lui.”
Đường Thư Nghi cười đồng ý, Ngưu Hoành Lượng lại nhìn Tiêu Ngọc Minh một cái rồi mới rời đi, thầm nhủ gừng càng già càng cay, người trẻ tuổi chơi không lại a.
Một lúc sau, Tiêu Ngọc Châu tan học về nhà, Đường Thư Nghi nói tối nay ăn lẩu, tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ. Thật ra đối với nhà bọn họ muốn ăn một cái lẩu là chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng bầu không khí người một nhà vây quanh một nồi lẩu khiến người ta rất phấn khích.
Một khắc trước bữa tới, Tiêu Ngọc Thần tới, Đường Thư Nghi sai người mang lẩu lên, một nhà bốn người vây quanh nồi lẩu nóng hổi, đang chuẩn bị ăn thì Đường Thư Nghi đột nhiên lên tiếng: “Sao ta lại quên mất người bị thương không nên ăn lẩu, không tốt cho việc dưỡng thương chứ.”
Tiêu Ngọc Minh: “...”
Tiêu Ngọc Thần: “...”
Vậy sao lại gọi bọn họ tới đây ăn? Đây là muốn bọn họ ngồi nhìn sao?
Lúc này lại nghe mẫu thân dịu dàng nói: “Trên người hai con đều có thương tích, hôm nay đừng ăn lẩu, để nhà bếp làm cho các con một chút thức ăn thanh đạm.”
Nàng nói xong lại vẫy tay gọi Thúy Vân tới: “Đi bảo phòng bếp làm cho bọn nó ít thức ăn thanh đạm, càng thanh đạm càng tốt.”
Thúy Vân cười đáp lời rồi lập tức rời đi. Một khắc sau, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh ăn thức ăn thanh đạm không có một chút mùi vị, nhìn Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu vui sướng ăn lẩu...