Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 166

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

“Dù sao cũng không phải là gia đình bình thường, nghe mô tả chắc chắn là công tử đại gia.” Hồng Nhi nói xong, nhìn Liễu Bích Cầm nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, không thì để nô tỳ đi tìm hiểu một chút?”

Nội tâm Liễu Bích Cầm giãy giụa một chút, sau đó gật đầu: “Ngươi cẩn thận chút.”

Hồng Nhi vui vẻ đáp được, hưng phấn vén mành đi ra ngoài. Nội tâm Liễu Bích Cầm chua xót vô cùng, nghĩ đến nàng ta cũng từng là tiểu thư đại gia, nào ngờ có ngày lại vì kế sinh nhai mà hiến thân mình.

Nàng ta cũng chẳng còn cách nào khác, Tiêu Ngọc Thần bạc bẽo vô tình. Nếu cứ tiếp tục thế này, nhỡ đâu hắn đã quên mất nàng ta, thì chẳng lẽ nàng ta cứ phải ở lại nơi thôn dã đìu hiu này, chờ đợi đau khổ cả đời hay sao?

Không, nàng ta không thể sống như vậy. Nàng ta phải tự đấu tranh cho bản thân.

Bên này, Hồng Nhi rời khỏi thôn trang, đi thêm khoảng một khắc nữa mới nhìn thấy một đám người ở phía xa xa, đang đứng trước cửa nhà hai nông hộ, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó. Lại gần thêm một chút, nàng ta đã thấy một thiếu niên tràn đầy khí phách đứng trong đám người, không phải Tiêu Ngọc Minh thì còn là ai.

Bởi vì mối quan hệ giữa Liễu phu nhân và Vĩnh Ninh Hầu phu nhân khá tốt, trước kia hai nhà thường xuyên lui tới, Hồng Nhi dĩ nhiên cũng từng gặp Tiêu Ngọc Minh.

Người có thể đi cùng công tử Hầu phủ, hiển nhiên xuất thân không tồi. Hồng Nhi càng thêm phấn khích. Nàng ta trốn trong một góc quan sát, thấy đoàn người nói xong đã cưỡi ngựa đi vào trong núi. Hồng Nhi bèn đến chỗ hai hộ nông gia kia để tìm hiểu.

Hóa ra, những người kia là khách qua đường, muốn nhờ hai hộ nông gia này chuẩn bị một ít nước và thức ăn cho đàn ngựa của họ. Tại sao lại cần hai hộ mà không phải là một, là bởi vì đám người này phân thành hai nhóm khác nhau, lại không đội trời chung, nên cũng không thể cho ngựa ăn chung.

Hồng Nhi lại hỏi thêm vài chuyện, sau đó hứng khởi trở về thôn trang của phủ Vĩnh Ninh Hầu ở Tây Sơn. Vào phòng, vừa thấy Liễu Bích Cầm, nàng ta đã mừng rỡ nói: “Tiểu thư, ngài đoán xem ta đã nhìn thấy ai?”

Liễu Bích Cầm u sầu hỏi: “Nhìn thấy ai?”

Hồng Nhi ghé sát vào tai nàng ta, hạ giọng nói: “Tiêu nhị công tử.”

“Ai?” Liễu Bích Cầm ngỡ rằng mình đã nghe lầm.

“Chính là Tiêu nhị công tử.” Hồng Nhi khẳng định.

Liễu Bích Cầm lập tức đứng bật dậy, định chạy ra ngoài. Hồng Nhi vội vàng giữ chặt nàng ta: “Tiểu thư, người muốn làm gì?”

“Ta muốn đi hỏi Tiêu Ngọc Minh vì sao Thần ca ca không đến thăm ta.” Liễu Bích Cầm rưng rưng nước mắt, Tiêu Ngọc Minh có thể đến Tây Sơn, tại sao Tiêu Ngọc Thần lại không thể.

Hồng Nhi giữ chặt nàng ta, vội vàng nói: “Tiểu thư, người còn chưa rõ sao? Tất nhiên là Tiêu thế tử không muốn, hoặc là không thể đến gặp người.”

Liễu Bích Cầm cắn răng, nước mắt tuôn rơi. Hồng Nhi kéo tay nàng ta, thâm tình nói: “Tiểu thư, người không thể dựa dẫm vào Hầu phủ và Tiêu thế tử nữa, người hãy sớm tự tính toán cho bản thân đi.”

Liễu Bích Cầm nước mắt giàn giụa, trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt dần trở nên kiên định. Hồng Nhi thấy vậy vội nói: “Tiểu thư, lần này là một cơ hội tốt.”

“ Nhưng... nhưng thân phận của ta...” Nàng ta là nữ nhi của tội thần, nếu bị phát hiện thì chỉ có đường chết. Đây cũng là lý do vì sao từ khi nàng ta đến thôn trang Tây Sơn vẫn không dám ra ngoài.

“Ai nha, tiểu thư nhà ta. Tiêu thế tử có thể giấu người, người khác không thể sao?” Hồng Nhi nói.

Liễu Bích Cầm lại mím môi, do dự một hồi lâu, nàng ta nói: “Ngươi hãy chú ý đến hướng đi bên kia một chút.”

Hồng Nhi vội vàng gật đầu, lại vui vẻ chạy đi. Quan đại tổng quản thấy Hồng Nhi ra vào, bèn nói với Quan Hữu Căn: “Ta thấy mục đích của Hầu phu nhân sắp thành rồi.”

Quan Hữu Căn rít hai hơi t.h.u.ố.c lá sợi, nói: “Không cần phải xen vào, người nào có mệnh của người đó.”

Quan đại tổng quản thở dài, trong miệng lẩm bẩm: “ Nhưng gả cho một nông hộ giàu có bình thường vẫn tốt hơn vào đại trạch làm thiếp!”

Tuy nói đến Tây Sơn săn b.ắ.n chỉ là cớ, nhưng ngột ngạt trong nhà mấy ngày nay, có thể ra ngoài tự nhiên phải chơi cho thỏa thích, Tiêu Ngọc Minh vô cùng phấn khích. Chàng thúc ngựa chạy vào rừng, thấy cách đó không xa có một con thỏ, liền kéo cung nhắm chuẩn, buông dây, mũi tên bay thẳng tới chỗ con thỏ đang gặm cỏ...

“Trúng rồi!” Nghiêm Ngũ reo lên: “Tiêu Nhị, ngươi tiến bộ rồi nha!”

Tiêu Ngọc Minh cười ha hả, nhìn Nghiên Đài đi nhặt con thỏ rồi nói: “Ta luyện võ mấy ngày nay đâu phải luyện không.”

Tề Nhị khó hiểu: “Ngươi không phải đang luyện cơ bản sao? Sao tài b.ắ.n cung lại lên tay vậy?”

Tiêu Ngọc Minh giải thích: “Mỗi ngày ta đều đứng tấn, đôi tay cũng ổn định hơn không ít. Kéo cung b.ắ.n tên, tay ổn định tất nhiên sẽ b.ắ.n chuẩn hơn rồi.”

Nghiêm Ngũ và Tề Nhị nghe hắn nói vậy đều có chút hâm mộ. Tề Nhị thở dài: “Ngươi đã quyết định luyện võ, sau này vào quân doanh, nói không chừng còn có thể làm đại tướng quân. Còn ta sau này làm gì đây?”

Nghiêm Ngũ cũng nặng nề thở dài, hắn cũng không biết sau này nên làm gì. Bọn họ cũng đâu muốn ăn chơi trác táng như vậy, cũng có một chút chí tiến thủ.

Tiêu Ngọc Minh trầm ngâm: “Nếu không hai ngươi thử kinh thương đi, sau này thành đại thương nhân, tiền bạc nhiều đến đếm không xuể, ngẫm lại cũng rất sung sướng.”

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đưa mắt nhìn nhau, như đang suy tư điều gì đó, kinh thương cũng xem như là một lối thoát. Nhưng thương nhân thường bị người ta khinh thường, nhưng thân phận của bọn họ cũng đâu chỉ là thương nhân, họ còn là công tử đại gia tộc, ai dám khinh thường?

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, hôm nay chơi vui vẻ đã rồi tính tiếp.” Tiêu Ngọc Minh nói xong lập tức thúc ngựa chạy vào rừng. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị ngẫm lại thấy cũng đúng, chuyện sau này thì để sau này nói, hôm nay cứ vui vẻ đã. Hai người vung roi thúc ngựa đuổi theo Tiêu Ngọc Minh.

Hơn một canh giờ sau, ba người nghỉ ngơi ở một bãi đất trống trong rừng. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị săn được một con gà rừng và một con thỏ, Tiêu Ngọc Minh thu hoạch nhiều hơn một chút, nhiều hơn họ một con heo rừng. Đây là lần đầu tiên Tiêu Ngọc Minh săn được heo rừng, hắn vô cùng phấn khích. Trước kia hắn chỉ săn được gà rừng, thỏ hoang linh tinh mà thôi.

“Lông thỏ này không tồi, mang về cho Ngọc Châu làm bao tay.” Tiêu Ngọc Minh nhìn một con thỏ béo mập bên cạnh mình rồi nói. Sau đó, hắn đột nhiên đứng dậy, nói tiếp: “Còn phải săn thêm hai con nữa, cũng làm cho mẫu thân một đôi bao tay.”

Hắn nói xong lập tức nhảy lên ngựa đi săn thỏ. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị liếc mắt nhìn nhau, Nghiêm Ngũ nói: “Ta cũng phải tặng mẫu thân bao tay, nếu không bà ấy mà nghe Hầu phu nhân có mà bà ấy không có, chắc chắn lại khóc lóc với ta.”

Tề Nhị suy nghĩ: “Ta không có mẫu thân, vậy ta làm cho tổ mẫu.”

Hai người cũng lên ngựa đi săn thỏ, mãi cho đến khi trời tối mịt, ba người mới ra khỏi khu rừng. Trong tay gia đinh người nào cũng xách mấy con thỏ, cũng coi như là thu hoạch đầy ắp.

Ba người giục ngựa tới chỗ đám người nông hộ dưới chân núi, chuẩn bị cho ngựa ăn rồi về phủ. Vừa mới đến cửa nhà kia, Mạnh Thành Thiên và đám tùy tùng cũng vừa về tới, nhìn thấy ba người họ, Mạnh Thành Thiên lập tức đánh giá chiến lợi phẩm, thấy toàn là thỏ và gà rừng, lớn nhất cũng chỉ có một con lợn rừng thì thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta không săn được hồng hồ, Tiêu Ngọc Minh cũng không săn được, như vậy không tính là hắn ta thua.

Mà Tiêu Ngọc Minh căn bản không để tâm đến việc Mạnh Thành Thiên có săn được hồng hồ hay không, thứ hắn để ý là liệu Mạnh Thành Thiên có săn được mỹ nhân hay không. Nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ là không. Nhưng cũng không vội, mới chỉ có một ngày thôi mà.

“Mạnh Thành Thiên, ngày mai còn tới không?” Tiêu Ngọc Minh hỏi.

Mạnh Thành Thiên hừ một tiếng: “Chỉ cần ngươi tới thì ta sẽ tới.”

Vốn là hai kẻ không đội trời chung, sau vài câu qua lại như vậy, hai bên mới đưa ngựa của mình đi cai, rồi cưỡi ngựa trở về thành. Lúc Tiêu Ngọc Minh về đến Hầu phủ thì trời đã tối, hắn đưa Thạch Mặc và Nghiên Đài trở về viện của mình.

Vừa vào phòng ngồi xuống, hắn đã hỏi Thạch Mặc: “Có phát hiện gì không?”

Nhiệm vụ chính của Thạch Mặc ngày hôm nay chính là xem chủ tớ Liễu Bích Cầm có động tĩnh gì hay không. Nghe Tiêu Ngọc Minh hỏi, hắn lập tức đáp: “Lúc chúng ta vừa đến Tây Sơn, nô tài có thấy nha hoàn thân cận của Liễu tiểu thư lén nhìn về phía chúng ta, lúc ở bìa rừng nô tài cũng nhìn thấy nàng ta hai lần.”

Tiêu Ngọc Minh cười lạnh một tiếng: “Đến lúc đó để đại ca nhìn rõ người nữ tử hắn luôn đặt ở đầu quả tim, suýt nữa hủy hoại toàn bộ Hầu phủ là ngươi như thế nào.”

“Đi, đến Thế An Uyển.” Tiêu Ngọc Minh đứng dậy, lại nói: “Đưa mấy con thỏ này tới đây.”

Chủ tớ ba người hết sức vui vẻ mà tới Thế An Uyển, Đường Thư Nghi vừa cho người dọn cơm lên, thấy hắn đã về bèn sai người dọn thêm bát đũa.

Tiêu Ngọc Minh đưa tay vào chậu nước mà nha hoàn bưng tới để rửa tay, cười hì hì nói với Đường Thư Nghi: “Nương, hôm nay nhi tử có quà cho người.”

Sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Ngọc Châu, ra vẻ không thèm để ý nói: “Còn có của muội.”

Tiêu Ngọc Châu vốn đang vui vẻ vì nghe hắn nói có lễ vật cho mình, nhưng cái giọng điệu này của hắn lại khiến người ta không vui nổi, còn muốn đánh hắn hai cái, hừ một tiếng nặng nề, cái dáng vẻ kiêu ngạo.

Đường Thư Nghi không để ý hai huynh muội họ náo loạn, cười hỏi: “Lễ vật gì vậy?”

“Mang lên đi.” Tiêu Ngọc Minh nhìn ra ngoài rồi hô lên, Thạch Mặc bèn xách theo mấy con thỏ đi vào. Tiêu Ngọc Minh lại nói: “Trời lạnh, nương dùng da thỏ này làm bao tay đi.”

Sau đó hắn cười xấu xa nhìn Tiêu Ngọc Châu: “Còn muội nữa.”

Tiêu Ngọc Châu tức đến mức cái má nhỏ phồng lên, Đường Thư Nghi cười ha ha nói: “Nhị ca trêu con thôi.”

Tiêu Ngọc Châu hừ một tiếng, nhìn hai con thỏ, đôi mắt sáng lấp lánh: “Muội không làm bao tay, muội muốn nuôi chúng.”

Tiêu Ngọc Minh khoát tay: “Tùy muội.”

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 166