Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 169

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mà bên này, Hồng Nhi đang nhỏ giọng nói với Liễu Bích Cầm: “Nô tỳ đã quan sát kỹ rồi, Tiêu nhị công tử cưỡi ngựa đi phía trước, có một vị công tử theo sau, bộ dạng đường đường, ngọc quan trên đầu đều là dương chi bạch ngọc. Tiểu thư, người phải nắm lấy cơ hội!”

Liễu Bích Cầm nắm chặt khăn tay, không kêu một tiếng.

Hồng Nhi sốt ruột, lại thúc giục: “Tiểu thư, người mau quyết định đi! Bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác đâu!”

“Giúp ta trang điểm thay y phục.” Liễu Bích Cầm quyết tuyệt nói.

“Ai da, nô tỳ nhất định sẽ trang điểm cho tiểu thư thành đóa phù dung.” Hồng Nhi cao hứng nói.

Tiêu Ngọc Minh chạy bên ngoài thôn trang đã nửa vòng mà không hề nhìn thấy bóng dáng Liễu Bích Cầm, hắn có chút sốt ruột. Chẳng lẽ cách này không đúng sao? Liễu Bích Cầm không dám hiện thân dưới cái nhìn chăm chú của đám đông? Nếu như vậy thì thật phiền toái, phải nghĩ cách khác để Liễu Bích Cầm và Mạnh Thành Thiên gặp mặt.

Hắn tin với cái tính háo sắc của Mạnh Thành Thiên, Liễu Bích Cầm lại là một mỹ nhân, chỉ cần liếc mắt một cái là Mạnh Thành Thiên chắc chắn không quên được, cũng không bỏ xuống được. Chỉ cần hai người có thể tình cựu với nhau thì kế hoạch đã thành công được phân nửa rồi.

Ngay lúc hắn đang sốt ruột, bỗng nhiên ở phía trước cách đó không xa, một thân ảnh màu cam nhạt yểu điệu xuất hiện. Tóc dài đen mượt chỉ cài một chiếc trâm hoa, da như bạch ngọc, mặt tựa phù dung, quả nhiên là mỹ nhân kiều diễm kinh hồng.

Tiêu Ngọc Minh không khỏi thở dài trong lòng, đại ca hắn mê đắm Liễu Bích Cầm này cũng là có nguyên nhân, chỉ dựa vào dung mạo này, ở Thượng Kinh không phải đệ nhất mỹ nhân thì cũng là đệ nhị. Hơn nữa bọn họ còn có tình cảm từ nhỏ lớn lên bên nhau...

Ai!

Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, đại ca hắn vẫn là trao tình cảm sai người!

Hắn ở bên này thở dài, Mạnh Thành Thiên ở phía sau đã ngây ngốc, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Mà lúc này mỹ nhân đang tựa vào gốc cây, vẻ mặt buồn rầu, càng nhìn càng thấy thương.

Ghim chặt dây cương cho ngựa dừng lại, hắn ta xoay người xuống ngựa, sửa sang y phục rồi cẩn thận đi tới chỗ mỹ nhân. Chờ khi gần tới nơi, hắn ta chắp tay thi lễ: “Cô nương, tại hạ hữu lễ!”

Liễu Bích Cầm đứng cạnh gốc cây sầu bi, nghe tiếng của hắn ta thì “hoảng sợ”, vội vàng trốn sau lưng Hồng Nhi. Hồng Nhi cũng vội vàng che chắn cho nàng ta, chỉ lộ ra một góc áo.

Mạnh Thành Thiên không nhìn thấy người, trên mặt có chút mất mát, nhưng vẫn lễ phép nói: “Tiểu thư đừng sợ, ta không phải người xấu. Ta tên Mạnh Thành Thiên, xuất thân Mạnh gia Thượng Kinh. Tỷ phu của ta là bào đệ của Lương quý phi.”

Lúc giao tế thông thường hắn ta chỉ cần bày ra cái thân phận này thì mọi chuyện đều thuận lợi. Nhưng lần này vị mỹ nhân tránh sau nữ tỳ kia lại mảy may bất động, còn khiếp sợ yêu kiều nói: “Tiểu nữ tử vô tình quấy rầy đến công tử, mong công tử thứ lỗi. Nam nữ khác biệt, mong công tử nhanh rời đi đi.”

Mạnh Thành Thiên sao có thể rời đi, hắn ta tiến lên một bước nói: “Tại hạ có thể gặp tiểu thư ở đây cũng xem như chúng ta có duyên phận. Xin hỏi tiểu thư là khuê tú nhà nào?”

Lúc này, mỹ nhân thở dài một tiếng đầy sầu bi, khiến Mạnh Thành Thiên đang say mê nhìn nàng bỗng mềm lòng. Hắn ta vội vàng hỏi: “Vì sao tiểu thư lại thở than thế?”

Mỹ nhân không đáp, nữ tỳ che chắn phía trước nàng lại lên tiếng thay: “Nhà tiểu chủ chúng tôi đến Thượng Kinh tìm người thân, nhưng vẫn chưa tìm được ai. Trên đường trở về, lại bị cướp mất lộ phí. May mắn thay, có người hảo tâm thu nhận hai chúng tôi, nhưng sau này chúng tôi phải làm sao đây?”

Mạnh Thành Thiên nghe xong, đôi mắt sáng rực lên, vội vàng nói: “Thân nhân của tiểu thư tên họ là gì? Thượng Kinh rộng lớn như vậy, một nữ tử yếu đuối như nàng làm sao tìm được? Không bằng tiểu thư cùng ta hồi kinh, ta sẽ giúp tiểu thư tìm người, được không?”

Loại chuyện giữa chốn thôn dã này, đừng nói đến việc hai bên còn giấu giếm tâm tư gì, chỉ cần hai người tình nguyện là có thể thành. Liễu Bích Cầm và Mạnh Thành Thiên chính là như vậy. Liễu Bích Cầm muốn thoát khỏi cảnh khốn khổ hiện tại, tìm một người đàn ông tiếp tục nuôi dưỡng nàng ta như một con chim hoàng yến. Mạnh Thành Thiên lại là kẻ thấy sắc liền nổi lòng tham, muốn chiếm giữ mỹ nhân cho riêng mình. Hai người này vừa vặn gặp nhau.

Dưới sự đưa đẩy qua lại, chẳng bao lâu Liễu Bích Cầm đã ngượng ngùng đồng ý sẽ theo Mạnh Thành Thiên vào kinh tìm kiếm thân nhân. Mạnh Thành Thiên vô cùng cao hứng, muốn lập tức ôm mỹ nhân thân mật một phen.

Nhưng Liễu Bích Cầm nói nàng phải cáo biệt hộ nông gia kia, đồng thời thu thập hành lý. Mạnh Thành Thiên muốn đi cùng, nhưng Liễu Bích Cầm lại lấy lý do danh tiết nữ nhi quan trọng để cự tuyệt. Mạnh Thành Thiên đành phải từ bỏ, nhưng hắn ta cũng không rời đi mà ở lại đó canh giữ.

Tiêu Ngọc Minh đứng cách đó không xa, nhìn thấy Liễu Bích Cầm và Mạnh Thành Thiên đang tình tứ với nhau, dù nói là đã đạt được mục đích nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Nghĩ đến việc Tiêu Ngọc Thần đối với Liễu Bích Cầm vẫn còn tình thâm sâu nặng, nếu hắn biết Liễu Bích Cầm làm chuyện này thì sẽ nghĩ gì, Tiêu Ngọc Minh không khỏi lo lắng.

Hắn vung roi hung hăng quất xuống, con ngựa quý đau đớn lập tức phóng lên, chạy như điên. Liễu Bích Cầm đã làm tổn thương đại công tử phủ Vĩnh Ninh Hầu, nàng ta đáng chết!

Chạy một đoạn lại nhìn thấy Nghiên Đài, Tiêu Ngọc Minh nhỏ giọng sai hắn tới phủ Quốc Công lấy Hồng Hồ, qua ngày hôm nay, chuyện ở Tây Sơn xem như đã giải quyết xong.

Bên này, Liễu Bích Cầm được Hồng Nhi dìu về thôn trang, vừa vào phòng đã nhào lên giường khóc lớn. Nàng ta và Tiêu Ngọc Thần là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Lúc nàng ta gian nan nhất cũng là hắn vươn tay kéo nàng ta ra khỏi hố lửa.

Thời gian lâu như vậy, nàng ta đều dựa vào hắn. Nàng ta cho rằng đời này sẽ cứ như vậy. Tuy nàng ta không thể làm chính thê của hắn, nhưng Tiêu Ngọc Thần chắc chắn sẽ yêu thương nàng ta nhất.

Nhưng nàng ta không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước này. Mạnh Thành Thiên kia vừa nhìn đã biết không phải là chính nhân quân tử, bộ dạng lại kém Tiêu Ngọc Thần không ít, bảo nàng ta làm sao cam tâm?

Nhưng nàng ta không cam lòng thì sao? Hiện tại chỉ có Mạnh Thành Thiên mới có thể cứu nàng ta ra khỏi cái lồng giam này, không cần phải khổ cực như vậy nữa.

“Tiểu thư.” Hồng Nhi ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên can: “Nô tỳ cũng từng nghe nói về Mạnh công tử này, hắn ta là đích tử của Mạnh đại nhân tuổi đã cao, gia đình cực kỳ yêu thương. Hơn nữa, Mạnh gia còn có Lương quý phi làm chỗ dựa, ngài cố gắng quyến rũ Mạnh công tử, nói không chừng còn có thể cứu được phu nhân và công tử nhà ta.”

Liễu Bích Cầm dần dần ngừng khóc, ngồi thẳng dậy. Hồng Nhi vội vàng lau nước mắt cho nàng ta, rồi nói: “Tiểu thư, mau chuẩn bị đi, đừng để Mạnh công tử chờ lâu sốt ruột.”

Liễu Bích Cầm hít sâu một hơi, đi đến chiếc bàn đã hỏng một chân bên cạnh cửa sổ loang lổ. Nàng nhìn quanh căn phòng đơn sơ đến mức không còn gì để đơn sơ hơn, chút mềm lòng này cũng biến mất hoàn toàn. Tình ái nào có quan trọng bằng việc sống sót.

“Giúp ta rửa mặt chải đầu đi.” Nàng nói.

“Vâng.”

Hồng Nhi vội vàng ra ngoài lấy nước ấm, lại đụng phải Quan đại thẩm ở phòng bếp. Nghĩ đến chủ tớ hai người bị Hầu phu nhân cưỡng ép đưa đến thôn trang, không biết nếu bọn họ rời đi, Quan đại thẩm có ngăn cản hay không, nàng ta cười nói với Quan đại thẩm: “Quan đại thẩm bận rộn gì sao?”

Quan đại thẩm đang cùng một tiểu nha hoàn vội vã hấp màn thầu. Quan gia không phải nô bộc của Hầu phủ, cuộc sống hàng ngày cũng không quá khốn khó, tất nhiên có thể mua được tiểu nha hoàn.

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 169