Hoàng đế mấy ngày nay long thể bất an, trời vừa sáng đã muốn rời giường nhưng cả nửa ngày vẫn không đi được. Hơn nữa tối còn thường xuyên nằm mơ, mơ thấy Lục đệ đã c.h.ế.t gần ba năm của y. Mỗi khi tỉnh lại, tim y đều đập rất nhanh.
Dưới tình huống như vậy, tâm tình tất nhiên chẳng tốt đẹp gì.
Uống một ly trà thôn trang nhuận khí, Hoàng đế cầm sổ con tiếp tục phê duyệt. Làm Hoàng đế, có đôi khi cũng rất phiền muộn, tựa như đống tấu chương này, mỗi ngày đều sẽ cao gấp đôi, hôm nay phê xong rồi, ngày mai đến Ngự Thư Phòng vẫn còn thấy rất nhiều.
Không kiên nhẫn nhìn mấy quyển sổ con, Hoàng đế lại cầm lấy một quyển. Sau khi xem xong, y cau mày nói: “Trẫm nhớ rõ lần trước Lương gia Lương Kiến An nói Vĩnh Ninh Hầu thế tử chứa chấp nữ nhi của Liễu Ngọc Sơn?”
Đại thái giám Tiêu Khang Thịnh sau khi nghe xong, trầm ngâm nói: “Thật đúng là có chuyện như vậy. Sau đó Lương nhị gia còn đích thân đến đó lục soát, nhưng bên trong lại trống rỗng. Lương nhị gia vì tức giận đã phá hủy một hòn non bộ trong tòa nhà kia của phủ Vĩnh Ninh Hầu, phải bồi thường ba vạn lượng bạc.”
“Hừ, một nữ nhân nhà họ Liễu mà lại gây ra nhiều chuyện đến vậy.” Hoàng đế không vui nói: “Hiện tại Tào Hoành Thịnh buộc tội Lương Kiện An chứa chấp nữ nhi của tội thần, còn có chứng cứ, người đã bắt được. Đúng là một màn kịch hay!”
Hoàng đế ném sổ con sang một bên, nói: “Gọi Nhị hoàng tử tới đây, bảo nó giải thích cho trẫm nghe.”
Lúc này trong phủ của Nhị hoàng tử đang tràn ngập tiếng đàn tiếng sáo, các vũ cơ quyến rũ lả lướt uốn éo theo điệu nhạc, mạn diệu vũ mị. Nhị hoàng tử híp mắt dựa vào chiếc sập mềm, một tay cầm chén rượu, một tay gõ nhịp trên đầu gối, vô cùng đắc ý.
Mấy ngày nay tâm tình của Nhị hoàng tử vô cùng tốt, bởi vì Đại hoàng tử đã phá hỏng chuyện Hoàng đế dặn dò hắn làm, bị răn dạy một trận. Chỉ cần là chuyện khiến Đại hoàng tử không vui thì hắn ta đều thích thú.
Lúc này, một tiểu thái giám nhanh chóng đi tới, ghé sát vào tai hắn ta nói nhỏ: “Điện hạ, không ổn rồi. Cửu cửu của người giấu nữ nhi của tội thần Liễu Ngọc Sơn trong một tòa ngoại trạch, bị Ngự sử phát hiện, sổ con đã dâng lên trước mặt Hoàng thượng rồi.”
“Leng keng!”
Chén rượu trong tay Nhị hoàng tử rơi xuống đất, hắn ta lau mặt, cau mày hỏi: “Sao lại thế này? Nữ nhi của Liễu Ngọc Sơn không phải đã bị Tiêu Ngọc Thần giấu đi rồi sao? Sao lại ở trong nhà cửu cửu của ta?”
Tiểu thái giám lắc đầu: “Nô tài không biết.”
Lúc này, lại có một tiểu thái giám chạy tới, nhìn thấy Nhị hoàng tử, lập tức quỳ xuống nói: “Điện hạ, Tiêu công công bên người Hoàng thượng tới.”
Nhị hoàng tử trở nên căng thẳng, chau mày nói: “Mời Tiêu công công vào.”
Chỉ một lúc sau, Tiêu Khang Thịnh mang theo vẻ mặt tươi cười đi vào, hắn hành lễ với Nhị hoàng tử rồi nói: “Điện hạ, Hoàng thượng bảo ngài nhanh chóng đến Ngự Thư Phòng một chuyến.”
Nhị hoàng tử cố gắng giữ bình tĩnh, cười hỏi: “Công công có biết là chuyện gì không?”
“Cái này lão nô cũng không rõ.” Tiêu Khang Thịnh nói: “ Nhưng Hoàng thượng đang rất tức giận.”
Nhị hoàng tử đứng dậy, chắp tay với Tiêu Khang Thịnh: “Tạ ơn công công.”
Tiêu Khang Thịnh xem như đã tiết lộ cho hắn ta tin tức Hoàng thượng không cao hứng.
“Lão nô không dám.” Tiêu Khang Thịnh vội vàng đáp lễ, lễ của hoàng tử hắn không dám nhận.
Nhị hoàng tử thấp thỏm đi theo Tiêu Khang Thịnh tới Ngự Thư Phòng, Hoàng thượng thấy hắn ta, sắc mặt vẫn còn xem như bình tĩnh, duỗi tay đưa sổ con cho hắn ta rồi nói: “Ngươi nhìn xem đi.”
Nhị hoàng tử nhận sổ con mở ra xem, càng xem càng kinh hãi, ở cuối sổ con có ký tên Tào Hoành Thịnh, hắn ta cắn chặt răng, vị Tào Ngự sử này là người của Đại hoàng tử. Hôm qua hắn ta châm chọc Đại hoàng tử vài câu, hôm nay ông ta lại làm ra việc thế này.
“Nói một chút đi, sao lại là ngươi?”
Âm thanh của Hoàng thượng truyền đến, Nhị hoàng tử vội vàng quỳ xuống: “Nhi thần... nhi thần cũng không biết chuyện này là sao. Nhưng mà cửu cửu của nhi thần và Liễu Ngọc Sơn trước đây không hề qua lại.”
“Vậy còn ngươi? Ngươi có qua lại với Liễu Ngọc Sơn không?” Hoàng đế hỏi.
Đầu Nhị hoàng tử bắt đầu túa đầy mồ hôi, trước đây hắn ta từng ở Binh bộ một thời gian, khi đó Liễu Ngọc Sơn cũng ở nhậm chức ở Binh bộ, hắn ta đã từng mượn sức Liễu Ngọc Sơn, có một quãng thời gian bọn họ cực kỳ thân thiết. Nhưng chuyện Liễu Ngọc Sơn tham ô quân lương, hắn ta lại không biết một chút gì!
“Sao lại không nói? Ngươi và Liễu Ngọc Sơn trước đây có lui tới không?” Âm thanh của Hoàng đế lại một lần nữa truyền đến, Nhị hoàng tử phủ lụy trên đất nói: “Phụ hoàng, lúc thần ở Binh bộ đã từng cộng ta ́c với Liễu Ngọc Sơn, nhưng đều là công sự, không hề lén lút lui tới.”
“Vậy là có qua lại thật?” Ngữ khí của Hoàng thượng đã ẩn chứa sự tức giận: “Vậy lần trước Lương Kiện An nói Vĩnh Ninh hầu thế tử chứa chấp nữ nhi tội thần Liễu Ngọc Sơn là do các ngươi cố ý vu oan?”
“Phụ hoàng!” Nhị hoàng tử lại tiếp tục biện giải: “Chuyện này thần xác thật không biết, để thần hỏi rõ ra ̀ng rồi sẽ báo lại cho phụ hoàng.”
Hoàng đế ngồi sau long án, rũ mắt nhìn nhị nhi tử đang quỳ dưới đất, trong lòng lại có cảm giác bất lực. Sao có thể ngu xuẩn như vậy chứ?
Ngài vô lực xua tay: “Ngươi đi đi, điều tra xong xuôi rồi cho trẫm một câu trả lời.”
“Vâng, thần lập tức đi tra.” Nhị hoàng tử xoa cái trán đầy mồ hôi, đứng dậy lui ra ngoài.