Nhị hoàng tử vội vàng tiến về Hình bộ. Đến cửa Hình bộ, hắn cố ý bước đi nhẹ nhàng, tỏ vẻ không quá khẩn trương.
Các quan viên Hình bộ nhìn thấy hắn đều vội vàng hành lễ. Hắn ta khẽ ừ một tiếng, rồi "tình cờ" hỏi: "Nghe nói đã bắt được đào phạm, là nữ nhi của Liễu Ngọc Sơn?"
Vài vị quan viên Hình bộ đều cúi đầu, không dám lên tiếng. Hai vị hoàng tử đấu đá nhau trên triều đình, bọn họ không muốn dính líu vào.
Nhị hoàng tử thấy vậy bèn hừ lạnh một tiếng, chỉ vào một vị quan viên trạc hai mươi tuổi, nói: "Ngươi."
Vị quan viên vừa mới được người quen tiến cử vào Hình bộ, ngày đầu tiên nhậm chức đã gặp phải chuyện này, trong lòng hoảng loạn không thôi. Giờ lại bị hoàng tử chỉ đích danh, hắn ta sợ đến mức không nói nên lời. May mắn thay, một vị quan viên khác bên cạnh đã giải vây giúp hắn ta. Vị quan viên kia nói: "Nửa canh giờ trước, Kỳ đại nhân quả thật đã mang một nữ tù phạm về, hạ quan nghe nói hình như họ Liễu."
"Kỳ đại nhân." Nhị hoàng tử lặp lại ba chữ này, rồi hỏi: "Là Kỳ Thiên Lỗi?"
Vị quan viên kia đáp: "Vâng."
Nhị hoàng tử hừ một tiếng. Kỳ Thiên Lỗi là cháu rể của Thái phó, cũng là biểu tỷ phu của Đại hoàng tử.
"Người đó đang ở đâu?" Nhị hoàng tử hỏi.
"Phòng thẩm vấn số hai."
Nhị hoàng tử bước nhanh tới. Giờ phút này, hắn ta không còn giả vờ trấn định nữa. Nếu Kỳ Thiên Lỗi thật sự ra tay thành công, đây sẽ là một mối phiền toái lớn. Nhưng hắn vẫn chậm một bước. Khi đi tới cửa phòng thẩm vấn, hắn đã nhìn thấy Kỳ Thiên Lỗi từ bên ngoài đi ra, đang phân phó với người bên cạnh: "Tìm một chỗ tốt để chôn cất đi."
Lúc này, hắn nhìn thấy Nhị hoàng tử, vội vàng hành lễ. Nhị hoàng tử đẩy hắn ta ra, lao vào phòng thẩm vấn. Hắn liền nhìn thấy một nữ tử mỹ mạo đang ngã trên mặt đất, trên n.g.ự.c còn cắm một con dao. Hai tay nàng ta nắm chặt lấy con dao, trông như là đã tự sát.
"Nàng ta... Nàng ta đây là..." Nhị hoàng tử quay đầu hỏi Kỳ Thiên Lỗi. Hắn ta không ngờ, đám người của Kỳ Thiên Lỗi lại tàn nhẫn như vậy, lấy xong khẩu cung rồi thì trực tiếp làm cho người ta c.h.ế.t không có đối chứng.
"Nhị hoàng tử chắc hẳn nhận ra nữ tử này chứ?" Kỳ Thiên Lỗi hỏi ngược lại.
Trong lòng Nhị hoàng tử vừa hoảng vừa loạn. Hắn ta không biết Kỳ Thiên Lỗi đã ghi lại khẩu cung như thế nào. Thật ra, nữ nhi của Liễu gia đã c.h.ế.t. Trước khi nàng ta c.h.ế.t đã nói gì, chẳng phải đều do Kỳ Thiên Lỗi tùy ý định đoạt sao.
Hắn ta cố gắng trấn tĩnh bản thân, chỉ vào Kỳ Thiên Lỗi mà nói: "Kỳ Thiên Lỗi, ngươi to gan lớn mật! Dám g.i.ế.t hại nhân chứng, là Thái phó sai ngươi làm vậy, hay là Đại hoàng huynh của ta?"
Kỳ Thiên Lỗi, khoảng ba mươi tuổi, đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, những thủ đoạn nhỏ nhặt này của Nhị hoàng tử hắn không hề để vào mắt. Chỉ thấy hắn cung kính nói: "Nhị hoàng tử, hạ quan không hiểu ý ngài đang nói gì. Ta đang xét xử vụ án theo lẽ thường, tại sao lại liên quan đến Thái phó và Đại hoàng tử?"
Nhị hoàng tử nhìn hắn thật sâu, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi rời đi. Hắn ta vội vã hồi cung, muốn thương lượng đối sách với mẫu phi của mình.
Vào cung, nhìn thấy Lương Quý phi, cả người hắn ta suy sụp ngồi xuống ghế, uể oải nói: "Mẫu phi, cái hố mà cữu cữu đào ra lần này, nhi thần không thể nào san bằng được."
Vẻ mặt Lương Quý phi cũng mất đi sự trấn định thường ngày. Nàng ta hỏi: "Phủ Vĩnh Ninh Hầu tại sao đột nhiên lại gây ra chuyện này chứ?"
"Nhi thần cũng không rõ," Nhị hoàng tử nói: "Phỏng chừng vẫn còn ôm hận trong lòng chuyện lần trước, đồng thời muốn vứt bỏ gánh nặng là nữ nhi của Liễu gia này đi."
Lương quý phi nhíu mày, sai người đến Lương phủ mời Lương nhị phu nhân đến hỏi thăm tình hình, sau đó nói với Nhị hoàng tử: "Ngươi không cần lo lắng, nếu thật sự không còn cách nào, chỉ có thể dùng đến át chủ bài."
Nhị hoàng tử sáng mắt lên: "Mẫu phi, át chủ bài của người là gì?"
Hoàng quý phi cười khẩy, tiến đến gần Nhị hoàng tử thì thầm: "Chuyện của Minh phi năm đó, là do Mẫn phi một tay giật dây, ta có chứng cớ."
Mẫn phi chính là mẫu thân của Đại hoàng tử.
Nhị hoàng tử kinh ngạc đến mức trừng to hai mắt, suýt chút nữa thì rơi ra ngoài. Năm đó Minh phi được hậu cung sủng ái vô cùng, nhưng vào lúc đỉnh cao danh vọng, lại bị vạch trần chuyện tư thông với thị vệ. Bằng chứng rành rành, Hoàng thượng nổi cơn lôi đình, trực tiếp đ.â.m c.h.ế.t nàng. Nếu không phải Thất hoàng tử do nàng sinh ra giống Hoàng thượng đến bảy phần, e rằng vị Thất hoàng tử kia đã bị mang tiếng là dã chủng.
Vụ việc đó có thể nói đã chấn động cả triều đình, không ngờ lại là do Mẫn phi một tay thao túng.
"Mẫu phi, trong tay người nắm nhược điểm của bà ta, sao không..."
"Ngu xuẩn!" Lương quý phi cắt ngang lời hắn: "Ngươi có từng nghĩ tới, nếu phụ hoàng ngươi biết Minh phi bị oan, Thất hoàng tử kia sẽ ra sao?"
Sắc mặt Nhị hoàng tử bừng tỉnh, "Phụ hoàng ta chắc hẳn sẽ cảm thấy có lỗi với hắn, nói không chừng..." sẽ ban cho hắn ngôi vị Hoàng đế.
"Ta thấy, tiểu Thất kia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại là người biết nhẫn nhịn và có mưu tính. Nếu Hoàng thượng coi trọng hắn, sau này chắc chắn sẽ trở thành một mối họa lớn." Lương quý phi lại thở dài, nói: "Cho nên, cái nhược điểm có thể khiến Mẫn phi mất mạng này, nếu không đến thời khắc mấu chốt, ta sẽ không dùng đến."
Mà vào lúc này, trên mặt Nhị hoàng tử hiện lên vài phần tàn nhẫn, "Vậy không bằng bây giờ chúng ta liền giải quyết Lão Thất..."
"Chờ đã." Lương quý phi nói: "Hiện tại tiểu tể tử kia cũng không làm ra chuyện gì đáng sợ, chúng ta giải quyết xong chuyện trước mắt rồi tính tiếp."
Lúc này, bên ngoài truyền tới thông báo, nói Lương nhị phu nhân đã đến, Lương quý phi liền cho mời vào. Sau khi Lương nhị phu nhân tiến vào, nàng ta hành lễ với Lương quý phi trước. Nhưng lần này Lương quý phi không giống thường lệ, lập tức bảo nàng ta đứng dậy, mà nhàn nhàn nhìn nàng ta. Đến khi Lương nhị phu nhân sắp không chống đỡ nổi nữa, mới cho nàng ta đứng dậy.