Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 189

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Đường Thư Nghi tất nhiên không biết cuộc nói chuyện giữa Đường nhị phu nhân và Đường An Lạc, chuyện hôn sự của Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh, nàng tạm thời không để ý đến. Dù sao ở Đại Càn Triều, nam tử hai mươi tuổi mới thành hôn cũng không tính là quá muộn, nàng muốn đợi hai nhi tử trưởng thành một chút, rồi mới tính đến chuyện hôn sự của bọn họ.

Đến Hầu phủ, từ chỗ Triệu quản gia biết được, Tiêu Ngọc Thần nhờ người thu xác cho Liễu Bích Cầm và Hồng Nhi, nàng hiểu rõ gật đầu, nàng đã đoán được từ trước. Tiêu Ngọc Thần là một người đa cảm, cho dù Liễu Bích Cầm có làm ra chuyện có lỗi với hắn, hắn cũng không để nàng ta phơi thây ngoài nơi hoang dã.

Chỉ là Đường Thư Nghi không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần trong bữa tối. Nàng cho rằng hắn ít nhất cũng phải tự mình suy nghĩ về nhân sinh vài ngày, không nghĩ tới nhanh như vậy đã ra ngoài. Chỉ là nàng cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà giống như lúc trước khi chưa phát sinh ra chuyện gì, hỏi tình hình thân thể của Tiêu Ngọc Thần, sau đó nói chuyện trong nhà với ba huynh muội.

"Quan Nghi Niên của Quan trang đầu, lần trước kỳ thi xuân đỗ tú tài, muốn trong phủ giới thiệu cho hắn một phu tử nào đó không tồi. Ta suy nghĩ, con ở nhà một mình đọc sách, không khỏi có chút cô đơn, liền bảo hắn đến trong phủ, cùng đọc sách với con."

Đường Thư Nghi nói chuyện Quan Nghi Niên với Tiêu Ngọc Thần, hắn nghe xong gật đầu không chút do dự: "Được, nhi tử với hắn cùng khuyến khích nhau tiến bộ."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Vậy bảo hắn mấy ngày này đến trong phủ, viện cạnh ngươi vừa hay đang trống, cho hắn sống ở đó."

Tiêu Ngọc Thần lại gật đầu.

Đường Thư Nghi nghĩ đến nam chính trong nguyên tác, không biết lúc này, đã đi theo bên người Phương đại nho học tập, hay là vẫn còn chưa tới Thượng Kinh. Nàng muốn sai người điều tra một chút, nhưng suy nghĩ một hồi lại bỏ đi. Tùy tiện điều tra một người, nói không chừng sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.

Thuận theo tự nhiên, dù sao nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối ứng.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Châu, hôm nay Đường An Lạc sẽ đến chơi với con bé, bảo cô học xong liền trở về. Hôm qua, Đường nhị phu nhân đã đưa thiếp qua.

Nghe Đường An Lạc đến, Tiêu Ngọc Châu vô cùng vui mừng. Tuy cách nhau vài tuổi, nhưng tính tình Đường An Lạc hoạt bát, thích cười nói, hai người chơi với nhau rất hợp cạ.

Đến gia thục, con bé lấy bài tập mà thầy dạy hôm qua đã giao ra, sau đó ngồi xuống cạnh Dương Thanh Gia, nhỏ giọng nói chuyện. Dương Thanh Gia là điệt nữ (cháu gái họ nội) của Nhị phòng phu nhân, gia tộc họ Dương không có nữ học, nên đưa nàng đến gia thục của Hầu phủ Vĩnh Ninh để học tập. Mối quan hệ giữa Tiêu Ngọc Châu và Dương Thanh Gia rất tốt.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Tiêu Thanh Vũ với vẻ mặt đầy oan ức tiến đến. Nhìn thấy nàng ta như vậy, Tiêu Ngọc Châu biết ngay là lại muốn gây chuyện, vốn định trợn mắt nhìn, nhưng rồi lại nhịn xuống. Nương đã từng dặn nàng, khi ở bên ngoài, đặc biệt là khi đối mặt với kẻ địch, không được để lộ hỉ nộ ái ố, không được để đối phương nhìn thấu tâm tư của mình.

"Ngọc Châu muội muội." Tiêu Thanh Vũ khẽ gọi, rồi tiếp lời: "Hôm đó là ta sai, đã nói những mâu thuẫn nhỏ giữa chúng ta cho phụ thân nghe. Phụ thân ta... phụ thân ta cũng chỉ vì thương xót ta, nên mới đến tìm muội, mong muội lượng thứ."

Nói đến cuối, nước mắt của nàng ta như chực trào rơi xuống.

Hai ngày qua, tâm trạng của Tiêu Thanh Vũ có thể nói là lên xuống thất thường. Trong hai tháng này, Tiêu Ngọc Châu đã có sự thay đổi lớn so với trước đây. Trước kia, chỉ cần nàng ta dùng chút thủ đoạn nhỏ là có thể chọc giận Tiêu Ngọc Châu, sau đó làm ra vài sai sót nhỏ để thầy dạy dỗ.

Nhưng hai tháng nay, Tiêu Ngọc Châu đột nhiên trở nên thông minh lạ thường, những thủ đoạn cũ của nàng ta đều bị con bé nhìn thấu, thậm chí còn biết cách phản kích lại. Việc này khiến nàng ta vừa tức giận vừa bất lực.

Mấy ngày trước, Tiêu Kính đến phòng của di nương nàng ta. Nàng ta nhân cơ hội đó khóc lóc tố cáo trước mặt Tiêu Kính, di nương của nàng ta cũng ở bên cạnh tỏ vẻ oan ức. Tiêu Kính là một người không có chính kiến, lại thấy Tiêu Ngọc Châu chỉ là một đứa trẻ, nên cho rằng mình với thân phận trưởng bối, dạy dỗ hai ba câu cũng không sao. Vì vậy, hắn ta đã tìm đến gia thục, nói nặng nhẹ với Tiêu Ngọc Châu vài lời.

Dĩ nhiên, hắn ta cũng không dám nói những lời quá nặng.

Nhưng Tiêu Thanh Vũ lại cảm thấy mình được phụ thân bênh vực, lòng đầy tự đắc, nhìn Tiêu Ngọc Châu với ánh mắt đầy vẻ khiêu khích. Thế nhưng, sự tự đắc này chỉ kéo dài được hai ngày. Hôm qua, nhị phòng phu nhân gọi di nương của nàng ta đến, khiển trách một trận nặng nề, còn phạt quỳ ngoài viện cả buổi trưa. Nguyên nhân chính là do hai mẹ con nàng ta đã xúi giục Tiêu Kính đi tìm Tiêu Ngọc Châu.

Đến giờ Tiêu Thanh Vũ vẫn còn nhớ ánh mắt khinh miệt mà đích mẫu nhìn nàng ta, và những lời đích mẫu đã nói. Phu nhân nói: "Ngươi cho rằng mình họ Tiêu thì đã là xuất thân từ Hầu phủ sao? Đừng tự đặt mình lên cao nữa, sinh ra đã mang mệnh hèn mọn, dám mơ tưởng sánh vai với đích nữ của Hầu phủ, ai cho ngươi cái gan đó?"

Lúc đó, nàng ta đang quỳ cùng với di nương của mình. Những lời đó như những nhát d.a.o đ.â.m sâu vào trái tim nàng ta. Từ trước đến nay, vì di nương được sủng ái, Nhị phòng lại không có đích nữ, nên trong số các tiểu thư thuộc Nhị phòng, nàng ta luôn là người giỏi nhất. Dần dần, nàng ta cho rằng mình và Tiêu Ngọc Châu không có gì khác biệt.

Thậm chí, vì Tiêu Ngọc Châu luôn bị nàng ta tính kế, nên nàng ta càng cảm thấy mình mạnh hơn Tiêu Ngọc Châu không biết bao nhiêu lần.

Nàng ta cuối cùng cũng nhận ra một điểm quan trọng nhất, đó chính là thân phận. Nàng ta là thứ nữ nhị phòng, do phủ Vĩnh Ninh Hầu phân ra ngoài sinh, còn Tiêu Ngọc Châu lại là đích nữ duy nhất của Hầu phủ.

Thân phận này, cho dù nàng ta có liều mạng cũng không sánh bằng. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể cam lòng.

Đích mẫu của nàng ta nói, hôm nay nàng ta phải xin lỗi Tiêu Ngọc Châu. Nếu Tiêu Ngọc Châu tha thứ cho nàng ta thì không sao, nếu không, hai mẫu nữ bọn họ sẽ bị cấm túc vĩnh viễn, không được phép bước ra khỏi viện của mình nửa bước.

Cấm túc, đối với di nương của nàng ta thì dễ nói, dù sao bình thường cũng không ra ngoài nhiều. Nhưng nếu nàng ta không được ra khỏi cửa, làm sao có thể tìm được một gia đình tốt? Cho nên hôm nay, nàng ta nhất định phải khiến Tiêu Ngọc Châu hết giận.

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 189