Dù sao cũng là một tên tội phạm có địa vị đặc biệt, phòng giam của Lương Kiện An rộng rãi và sạch sẽ hơn những người khác, bản thân hắn ta thanh thanh sảng sảng, cũng không quá luộm thuộm. Nhìn thấy nàng ta, Lương Kiện An sững sờ một lát, sau đó nói: "Không ngờ tới, ngươi lại tới thăm ta."
Sắp c.h.ế.t rồi, nhưng hắn ta khá thản nhiên.
"Dù sao cũng là phu thê." Mạnh Tú Trân lấy thức ăn ra khỏi hộp, "Đều là đồ ngươi thích ăn, đặc biệt bảo nhà bếp làm cho ngươi."
Trong lòng Lương Kiện An ấm áp, mối quan hệ phu thê hai người trước đây, cơ hồ như người xa lạ.
Đưa tay ra cầm lấy một cái chân gà, hắn ta gặm mạnh một miếng, nước mắt trào ra. Cho dù có biểu hiện ra thản nhiên đến cỡ nào, sắp phải chết, vẫn rất sợ hãi, cũng có nhiều chuyện quyến luyến khó thể buông bỏ.
"Lúc đầu, khi nhìn thấy người tại yến tiệc mùa xuân, ta đã cảm thấy có chút thiện cảm." Mạnh Tú Trân hồi tưởng về lần đầu gặp gỡ trước khi đính hôn, nét cười ẩn hiện trên môi, như thể quay về khoảnh khắc ban sơ thuở ấy, "Khi mới thành thân, ta thực sự mong muốn sống những ngày tháng tốt đẹp cùng người, chỉ là sau đó mọi chuyện lại rối ren."
Vào giờ phút sinh tử cận kề, mọi oán hận trong quá khứ dường như cũng trở nên nhạt nhòa. Lương Kiện An nghe lời nàng nói, trong lòng cũng thoáng nhớ về những ngày đầu thành thân, những khoảnh khắc tốt đẹp từng có giữa hai người.
"Sau khi ta đi, người hãy dẫn theo hai hài tử sống cho tốt. Dù chúng đều là nữ nhi, nhưng cũng là chỗ dựa cho người." Lương Kiện An lau đi dòng nước mắt đang lăn dài.
Mạnh Tú Trân cúi đầu, mím chặt môi, trầm mặc một lát rồi cất lời: "Kiện An, ta từ nhỏ đã lớn lên ở Thượng Kinh, nếu theo bọn họ trở về huyện Xuân Vinh, e rằng sẽ không thể thích ứng được. Ta dự định sẽ ở lại Thượng Kinh."
Lương Kiện An nghe vậy thì sững sờ: "Nàng... làm sao có thể ở lại Thượng Kinh được? Hoàng thượng đã có khẩu dụ, người nhà của ta phải rời khỏi Thượng Kinh."
Mạnh Tú Trân cắn chặt răng, đặt bức thư hòa ly đã chuẩn bị sẵn trước mặt Lương Kiện An, "Kiện An, niệm tình nghĩa phu thê của chúng ta, xin người thành toàn cho ta."
Lương Kiện An cúi đầu nhìn ba chữ rõ ràng hiện trên tờ giấy --- thư hòa ly. Đột nhiên, hắn bật cười, tiếng cười xen lẫn tiếng nấc nghẹn, nước mắt tuôn rơi như trút: "Ta còn tưởng rằng, nàng ở đây để tiễn ta, hóa ra chỉ vì chuyện này sao!"
Dù Mạnh Tú Trân nhìn hắn với ánh mắt cầu xin, Lương Kiện An vẫn nghiến răng, cơ mặt vặn vẹo, gằn giọng nói: "Mạnh Tú Trân, cho dù nàng có chết, cũng phải c.h.ế.t trong Lương gia này."
Thấy hắn ta như vậy, Mạnh Tú Trân biết không thể thương lượng, nàng ta nói tiếp: "Kiện An, nhi tử của người đều là thứ tử. Nếu ta theo bọn họ về huyện Xuân Vinh, với thân phận đích mẫu, ta có quyền giáo dục chúng. Đến lúc đó, ta muốn dạy dỗ chúng ra sao sẽ là tùy ý của ta."
Việc nuôi dưỡng chúng thành tài hay thành phế vật, tất cả đều do ta quyết định.
"Nàng dám!" Lương Kiện An đột ngột lao tới, bàn tay bóp chặt lấy cổ Mạnh Tú Trân, nghiến răng nói: "Ta không phải kẻ ngu ngốc. Có mẫu thân ta ở đó, nàng không làm nên được trò trống gì đâu. Tốt nhất sau này nàng nên thành thật cho ta."
Mạnh Tú Trân lại bắt đầu khóc nức nở. Cổ bị bóp chặt, giọng nói chỉ có thể thoát ra từng chữ rời rạc: "Kiện An, coi như ta cầu xin người, ta không muốn bị ép ở lại đây, điều đó không tốt cho bất kỳ ai."
"Sao nàng không nghĩ đến hai nữ nhi của chúng ta?" Lương Kiện An lúc này suýt chút nữa đã bóp c.h.ế.t nàng ta. Hắn chưa từng thấy ai ích kỷ đến vậy.
Thế nhưng, Mạnh Tú Trân vừa khóc vừa đáp: "Ta nghĩ cho người khác, vậy ai nghĩ cho ta?"
Lương Kiện An đột nhiên cảm thấy mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Hắn phất tay, nói: "Được, nàng muốn hòa ly thì hòa ly đi. Từ nay về sau, sống hay c.h.ế.t của nàng, không liên quan gì đến Lương gia chúng ta."
Nói rồi, hắn cầm lấy cây bút Mạnh Tú Trân đã chuẩn bị sẵn, ký tên mình lên thư hòa ly. Sau đó, hắn cắn ngón tay, ấn dấu tay mình lên tờ giấy, rồi lạnh lùng nói: "Cúi đi."
Mạnh Tú Trân thấy hắn đã ký tên, trong lòng vui mừng khôn xiết. Nàng vội vàng cầm lấy bức thư, cất đi, sau đó mỉm cười nói với Lương Kiện An: "Dù sao cũng từng là vợ chồng, ta cũng mong kiếp sau người có thể đầu thai vào một gia đình tốt."
Nói xong, nàng ta cầm thư hòa ly, xoay người rời đi. Đối với Lương Kiện An, dù khi mới thành thân còn chút tình nghĩa, nhưng qua bao năm tháng cãi vã ồn ào, chút tình nghĩa đó đã sớm bị bào mòn đến mức gần như không còn sót lại chút gì.
Còn chuyện xảy ra trong nhà lao vừa rồi, rất nhanh Lương quý phi đã biết chuyện, nàng ta tức giận đến mức đập vỡ cả bộ trà, sau đó nheo mắt nói: "Cứ để nàng ta sống thêm vài ngày nữa."
Nếu không phải bây giờ bọn họ đang nơi đầu sóng ngọn gió, không thể lại g.i.ế.c người nữa, nàng ta nhất định sẽ lập tức khiến Mạnh Thị chết, c.h.ế.t trước mặt đệ đệ mình.
Mạnh Tú Trân cầm lấy thư hòa ly, trở về Lương phủ. Đứng trước đại môn Lương phủ hào hoa, nàng ta cảm thấy dường như đã qua mấy đời. Thật ra đã từng, nàng ta cũng muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Lương Kiện An, nhưng ai biết rằng cuối cùng sẽ có kết quả như vậy.
Thở ra một hơi, nàng ta bước vào Lương phủ, trở về viện của mình. Sau đó, bắt đầu bảo nha hoàn bà tử dọn dẹp của hồi môn, thu dọn tất cả mọi thứ trong nhà. Cũng phân phó người thu thập tư trạch ở Thượng Kinh của nàng ta, về sau nàng ta sẽ sống ở đó.
Việc tiếp theo là thành lập nữ hộ, nghĩ một hồi, cầu xin tổ phụ của nàng ta có lẽ sẽ làm được. Nàng ta có của hồi môn và tiền bạc, Mạnh gia tuyệt đối sẽ không quan tâm đến nàng ta, về sau sống độc lập bên ngoài, nói không chừng còn tự tại hơn.