Đường Thư Nghi nghe xong không hề do dự nói: “Ra ngoài du lịch rất tốt, qua năm con lập tức xuất phát đi, nếu có Quan Nghi Niên đồng hành là tốt nhất.”
Đi cùng nhau để có bầu bạn cũng yên tâm hơn phần nào.
“Nhi tử sẽ về thương lượng chuyện này với hắn.” Tiêu Ngọc Thần lên tiếng.
Đường Thư Nghi khẽ gật đầu, nhấp một ngụm trà rồi như vô tình hỏi: “Hôm nay các con có gặp ai trạc tuổi con khi đến chỗ Phương đại nho không, là môn sinh của ông ấy?”
Tiêu Ngọc Thần ngẩn người chớp mắt, rồi đáp: “Không có, cũng chưa từng nghe nói Phương đại nho có môn sinh trạc tuổi con.”
“À, ta chỉ hỏi cho biết thôi.” Đường Thư Nghi buông chén trà, lập tức đổi chủ đề, Tiêu Ngọc Thần cũng không để tâm đến câu hỏi của nàng.
Đường Thư Nghi thầm đoán rằng nam chính trong tiểu thuyết có lẽ còn chưa đến Thượng Kinh.
Chớp mắt qua mấy ngày, Lương Kiến An đã bị xử trảm thị chúng tại Ngọ Môn. Người của Đường Thư Nghi thì vẫn làm những việc nên làm, không hề đến xem. Buổi chiều, Triệu quản gia đến báo, Nhị hoàng tử đích thân nhặt t.h.i t.h.ể cho Lương Kiến An, người Lương gia đều có mặt, chỉ có Mạnh Tú Trân là không. Nghe nói Mạnh Tú Trân đã dọn đến một tòa nhà ở ngõ An Nghê, thành Đông.
Đường Thư Nghi nghe xong chỉ ừ một tiếng, coi như đã biết. Sau đó nàng giao một tấm thiệp cho Triệu quản gia, dặn hắn mang đến phủ Tiêu Dao Vương. Lần trước đụng phải Thái phi ở chùa Sùng Quang, Thái phi đã bảo nàng nếu có thời gian rảnh thì đến Vương phủ làm khách, sau đó lại xảy ra một chút chuyện nên nàng chưa thể đi. Giờ mọi việc đã được giải quyết, có thể đến thăm dò tình hình một chút.
Triệu quản gia cầm thiệp rồi đi, hơn một canh giờ sau đã quay lại: “Thái giám bên cạnh Thái phi gặp lão nô, nói Thái phi biết ngài muốn đến thăm thì rất vui vẻ, vẫn luôn chờ ngài đến đó.”
Đường Thư Nghi khẽ gật đầu, bảo Triệu quản gia lui ra, trong lòng nàng nghĩ ngày mai sẽ dẫn Tiêu Ngọc Châu đi cùng, sau đó lại sai người mở kho, chọn ra vài món trang sức không quá quý trọng nhưng vô cùng độc đáo để làm lễ vật mang sang đó vào ngày mai.
Sau bữa cơm tối, nàng còn nói một chút về tình hình phủ Tiêu Dao Vương cho Tiêu Ngọc Châu nghe, đồng thời dặn dò một số việc cần chú ý. Sáng hôm sau, mẹ con hai người dùng bữa sáng xong đã lập tức lên xe ngựa đi đến phủ Tiêu Dao Vương.
Tiêu Dao Vương là nhi tử mà tiên hoàng sủng ái nhất, vị trí địa lý của Vương phủ tất nhiên vô cùng đắc địa, nằm ngay bên cạnh Hoàng cung. Diện tích cũng rất rộng lớn, xe ngựa đi từ một mặt tường vây của Vương phủ đến đại môn Vương phủ cũng phải mất hơn một khắc.
Vừa xuống xe ngựa đã lập tức nhìn thấy một thái giám khoảng năm mươi tuổi, mặt trắng trẻo không râu đang tươi cười đứng ngay cửa hông bên cạnh đại môn Vương phủ, vừa nhìn thấy Đường Thư Nghi đã lập tức tiến lên, vừa hành lễ vừa nói: “Sau khi từ chùa Sùng Quang về, Thái phi cứ nhắc đến ngài mãi.”
Đây là đại thái giám của Thái phi – Mao Quảng Toàn.
Đường Thư Nghi một tay dắt Tiêu Ngọc Châu, tươi cười nói: “Vốn định đến bái kiến Thái phi sớm hơn nhưng ai ngờ trong nhà có việc trì hoãn, đã khiến Thái phi phải trông mong.”
Mao Quảng Toàn thầm nghĩ trong nhà có chuyện là đúng rồi, Lương Kiến An cũng đã bị ngài ấy chơi đến c.h.ế.t rồi. Nhưng trên mặt hắn không để lộ điều gì, chỉ mở miệng nói: “Thái phi biết ngài bận rộn.”
Làm thái giám thân cận bên cạnh Thái phi, những chuyện xảy ra ở Thượng Kinh, Mao Quảng Toàn tất nhiên đều biết rõ. Lần tranh đấu này giữa Nhị hoàng tử và Đại hoàng tử, phía sau có bóng dáng của phủ Vĩnh Ninh hầu, rất nhiều quyền quý ở Thượng Kinh đều đoán được, Mao Quảng Toàn tự nhiên cũng hiểu rõ.
Đường Thư Nghi nắm tay Tiêu Ngọc Châu, trò chuyện với Mao Quảng Toàn vài câu rồi ngồi lên kiệu liễn của Vương phủ đã chuẩn bị sẵn, từ cửa hông của Vương phủ tiến vào trong.
Xuyên qua từng khung cửa sổ, đi ngang qua đình đài lầu các, hồ nước có suối nhỏ chảy róc rách vô cùng thơ mộng, từng tòa giả sơn trùng điệp xen lẫn với rừng trúc...
Đường Thư Nghi lại lần nữa tán thưởng, Tiêu Dao Vương lúc sinh thời chắc chắn là một người phong nhã, biết cách hưởng thụ.
Kiệu liễn đi được nửa khắc thì dừng lại trước một sân viện vừa khí phách vừa yên tĩnh, Mao Quảng Toàn khom lưng vén mành, cười nói: “Hầu phu nhân, đã tới rồi.”
Đường Thư Nghi nắm tay Tiêu Ngọc Châu bước xuống kiệu, nàng cúi đầu nhìn con bé, ý bảo nó không cần sợ hãi. Tiêu Ngọc Châu mỉm cười nhìn nàng, xinh đẹp hào sảng. Đường Thư Nghi thấy thế thì cũng yên tâm, đi theo Mao Quảng Toàn vào viện.
Tiêu Ngọc Châu thẳng sống lưng, mắt nhìn thẳng, bước đi không nhanh không chậm, con bé thật sự không khẩn trương. Trước kia cả Hoàng cung nó cũng từng vào, nhưng lúc ấy phụ thân vẫn còn sống, những người trong cung nhìn thấy nó đều phải khách khí.
Bây giờ dù phụ thân không còn nữa nhưng có mẫu thân bên cạnh, nó cũng không sợ.
Mao Quảng Toàn dẫn đường cho hai người bọn họ, trong lòng không nhịn được tán thưởng khí độ của đôi mẫu tử này. Mẫu thân ung dung hoa quý, còn ẩn ẩn lộ ra khí thế mạnh mẽ. Nữ nhi tuổi còn nhỏ nhưng vô cùng bình tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Ngay lúc hắn đang tấm tắc tán thưởng trong lòng thì có một ma ma mang theo vẻ mặt từ ái bước tới, bà ấy hành lễ với Đường Thư Nghi: “Hầu phu nhân mạnh khỏe.”
Đây là ma ma bên người Thái phi, Lưu ma ma.
Đường Thư Nghi cười miễn lễ cho bà ấy, Lưu ma ma lại hành lễ với Tiêu Ngọc Châu: “Tiểu thư mạnh khỏe.”
Tiêu Ngọc Châu vội vàng tránh né, còn mở miệng nói: “Không dám nhận lễ của ma ma.”
Đường Thư Nghi cũng nói: “Con nít con nôi như nó, không cần đại lễ như vậy.”
Lưu ma ma cười đứng lên: “Thái phi đang chờ ngài ở trong phòng.”
“Làm phiền ma ma dẫn đường.”
Đường Thư Nghi nắm tay Tiêu Ngọc Châu đi theo Lưu ma ma vào phòng. Vừa vào đã thấy giữa thính đường đại khí thanh nhã, Gia Thư thái phi một thân trường bào mặc nhung màu nâu sẫm ngồi ở đó, tuy đã hơn năm mươi nhưng vẫn hiền hòa dễ mến. Nàng cúi đầu thì nhìn thấy một đôi mẫu tử có mấy phần tương tự Gia Thư thái phi, có lẽ đây là tỷ tỷ góa bụa của Thái phi và nữ nhi của bà ấy.
Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu hành lễ với Gia Thư thái phi, nhưng vừa mới khom lưng thì đã nghe Gia Thư thái phi nói: “Được rồi, ở chỗ của ta không có nhiều lễ nghi như vậy đâu.”
Lúc này, mẫu tử Thái phi hành lễ với Đường Thư Nghi, mọi người hàn huyên một hồi. Sau đó Thái phi vẫy tay gọi Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Ngọc Châu mỉm cười bước qua, Gia Thư Thái phi kéo con bé ngồi bên cạnh, hỏi han bình thường con bé ở nhà thường làm gì, thích cái gì.
Tiêu Ngọc Châu cung cúc trả lời, sau lại thấy Thái phi hòa ái nên bèn to gan nói một số chuyện thú vị thường ngày, như chuyện cãi nhau với Tiêu Ngọc Minh, hay việc đến phủ Đường quốc xem khỉ.
Thái phi nghe mấy câu chuyện ngây ngô trẻ con của con bé, ý cười vẫn luôn treo trên mặt. Sau đó lại nói với Đường Thư Nghi: “Ngươi dạy dỗ đứa nhỏ này thật tốt.”
Đường Thư Nghi lộ vẻ bất đắc dĩ: “Ở nhà nghịch ngợm lắm.” Đặc biệt là lúc đánh nhau với Tiêu Ngọc Minh, thật là làm người đau đầu.
“Tiểu hài tử như vậy mới tốt, đừng câu nệ quá mức.” Thái phi vừa nói vừa sờ đầu Tiêu Ngọc Châu, nói với Lưu ma ma đang đứng bên cạnh: “Ta nhớ rõ trong nhà kho có một bộ trang sức đông châu, thích hợp với tiểu cô nương cỡ tuổi này, ngươi đi lấy lại đây.”