Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 207

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tề Nhi dùng bả vai đ.â.m Tiêu Ngọc Minh một cái: “Nói chuyện với nương ngươi đàng hoàng một phen, ngài ấy có thể nào cho chúng ta một ít bạc không? Như vậy chúng ta không cần bán đồ vật nữa.”

Tiêu Ngọc Minh: “…” Một lời khó nói hết.

Đều do hình tượng của nương hắn bên ngoài quá tốt.

Lau mặt, hắn nói: “Đi thôi, tới nơi các ngươi sẽ biết.”

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ nhìn nhau, không thấy có gì bất thường. Nghiêm Ngũ còn nói với Tề Nhị: “Ngươi ăn nói có vẻ lanh lảnh, lát nữa vào đó, ngươi nói nhiều một chút đi.”

“Được, cứ giao cho ta.” Tề Nhị vô cùng tự tin, vốn dĩ hắn thường xuyên dỗ dành tổ mẫu của mình.

Tiêu Ngọc Minh chỉ khoanh tay nhìn hai người, thầm nghĩ: "Ta không nói lời nào, hai ngươi tùy tiện mơ đi."

Chỉ một lát sau, ba người đã đến phủ Vĩnh Ninh Hầu, đi thẳng tới Thế An Uyển. Vừa bước vào viện đã thấy Thúy Vân đang đứng trong sân, mỉm cười nhìn họ. Tiêu Ngọc Minh có cảm giác nụ cười của Thúy Vân dường như ẩn giấu một lưỡi d.a.o nhỏ. Còn Nghiêm Ngũ và Tề Nhị thì đều cảm thấy nha hoàn của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân này vô cùng hòa ái.

“Thúy Vân tỷ tỷ.” Tề Nhị cười hì hì chào hỏi Thúy Vân.

Hắn thường xuyên lui tới phủ Vĩnh Ninh Hầu, tất nhiên quen biết đại nha hoàn của Đường Thư Nghi.

Thúy Vân mỉm cười hành lễ với ba người bọn họ rồi nói: “Phu nhân còn chờ ba vị ở trong phòng.”

Tiêu Ngọc Minh không muốn nhìn hai tên ngốc kia nên nhanh chân bước vào phòng. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ lập tức đuổi theo. Vừa vào phòng, họ đã thấy Đường Thư Nghi ngồi trên ghế dựa, mặc trang phục thường ngày, vừa ăn điểm tâm vừa xem sổ sách, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.

Thấy nàng không có ý định hỏi tội, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ vô cùng an tâm. Hai người cười hành lễ, Đường Thư Nghi bảo họ ngồi xuống rồi hỏi: “Hôm qua ta còn nói với Ngọc Minh, dạo gần đây không gặp các ngươi, bận rộn chuyện gì vậy?”

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ nghe nàng hỏi chuyện thì đều nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh. Dù nhìn Đường Thư Nghi không có vẻ gì là muốn hỏi tội nhưng dù sao bọn họ cũng đã lừa người trong nhà làm ra chuyện lớn như vậy nên vẫn có chút chột dạ, muốn Tiêu Ngọc Minh cho một ám hiệu.

Nhưng Tiêu Ngọc Minh chẳng thèm liếc họ một cái, hai người đành từ bỏ.

Nghiêm Ngũ đá Tề Nhị một cái, bảo hắn mau nịnh nọt đi.

Tề Nhĩ nhìn Đường Thư Nghi cười hắc hắc, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền: “Thẩm thẩm, Ngọc Minh nói ngài biết hết rồi.”

Đường Thư Nghi bị tiếng “thẩm thẩm” này dọa cho ngây ngốc, sau đó cười gật đầu: “Ừ, biết cả rồi.”

“Thẩm thẩm, có phải ngài cũng thấy chuyện làm ăn này rất được hay không?” Tề Nhị hỏi.

Đường Thư Nghi không nói gì. Tề Nhị cảm thấy nàng thừa nhận, lòng tin cũng tăng lên không ít. Hắn đứng dậy đi đến chỗ ghế con bên cạnh Đường Thư Nghi, ngồi xuống, mở to đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Ba người bọn ta vừa nghe nói Khổng gia bị Nhị hoàng tử xử lý, lập tức cảm thấy đây là một cơ hội, thay thế Khổng gia tiến cống trà vào cung. Ta nghe nói mỗi năm Khổng gia kia cũng rút được vài vạn lượng từ Nội Vụ Phủ. Thẩm thẩm, ngài thích cái gì? Kiếm được bạc rồi, ta hiếu kính ngài.”

Đường Thư Nghi cười nhìn hắn. Tề lão phu nhân sủng hắn cũng không phải không có nguyên nhân, với cái miệng biết nịnh hót này, người lớn tuổi một chút đều không chống đỡ được.

Liếc Tề Nhị một cái, Đường Thư Nghi lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh và Nghiêm Ngũ rồi nói: “Các ngươi chắc chắn là các ngươi có thể kiếm bạc được sao? Các ngươi xác định sẽ không có ai hố các ngươi?”

“Ai dám!”

“Ai dám!”

Nàng vừa nói xong thì Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đã trăm miệng một lời hô lên.

Không hổ là “hồ bằng cẩu hữu”, cách tư duy thật giống nhau.

Đường Thư Nghi nhấp một ngụm trà, trầm ngâm hỏi: “Ngỗng ngũ, các ngươi tìm nguồn cung cấp trà ở đâu?”

“Thượng Kinh có rất nhiều thương hộ buôn trà, chúng ta mua ở chỗ họ là được.” Nghiêm Ngũ đáp lời.

Đường Thư Nghi khẽ "ừ" một tiếng, xem ra nàng cũng đã từng suy xét vấn đề này. Nàng lại tiếp tục hỏi: “Vậy các ngươi có phân biệt được trà nào tốt, trà nào dở hay không?”

Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều lắc đầu. Tề Nhị nói thêm: “Những người đó không dám lừa gạt chúng ta.”

Đường Thư Nghi nhìn Tề Nhị, mỉm cười hỏi: “Phụ thân ngươi có đối thủ không?”

Tề Nhị gật đầu, làm quan trong triều, ai mà không có kẻ địch.

“Nếu ta là đối thủ của phụ thân ngươi, biết ngươi muốn dâng trà vào cung, ta sẽ thu mua đám thương hộ kia để ép họ cung cấp trà kém chất lượng cho ngươi, hoặc là... hạ một chút độc dược vào đó...”

“Không có khả năng!” Tề Nhị lập tức ngắt lời Đường Thư Nghi.

Đường Thư Nghi nhướng mày: “Sao lại không có khả năng? Cha ngươi là Hộ bộ Thượng thư, đối thủ của hắn chắc chắn cũng là chức quan không hề thua kém hắn, người ta không sợ ngươi, cũng không sợ cha ngươi.”

Trong phòng bỗng chốc trở nên an tĩnh đến lạ. Tề Nhị, Nghiêm Ngũ cùng Tiêu Ngọc Minh đều như những quả cà tím bị sương giá làm héo úa, lưng khom xuống, đầu cúi gằm.

“Mỗi ngành sản xuất đều có quy tắc riêng của nó.” Đường Thư Nghi chậm rãi nói tiếp: “Muốn kinh doanh không phải là không thể, nhưng buôn bán mặt hàng nào cần phải hiểu biết rõ mặt hàng đó, bằng không dù ngươi là hoàng tử hay công chúa thì vẫn bị người ta bán cho đến chết.”

Tiêu Ngọc Minh nghe xong những lời này, sống lưng bỗng lạnh toát. Lần trước hắn dùng thủ đoạn hãm hại Mạnh Thành Thiên, chẳng phải là đang mưu hại Nhị hoàng tử sao.

“Được rồi, các ngươi về suy nghĩ kỹ đi.” Đường Thư Nghi kết thúc câu chuyện.

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 207