Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 209

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tề Nhị nghe Tề lão phu nhân nói, trực tiếp sợ ngây người. Cha hắn năm đó còn cùng cha Tiêu Nhị tranh đoạt nương của Tiêu Nhị, lại còn không tranh đoạt nổi. Hắn không nhịn được nhìn về phía lão cha nhà mình. Người bị Trường Bình công chúa buộc làm phò mã, tất nhiên diện mạo không tồi, nhưng dáng vẻ của cha Tiêu Nhị cũng không hề kém cạnh, phương diện này, hai người quả thực ngang tài ngang sức. Nhưng năm đó cha hắn là tân khoa Trạng Nguyên! Vậy mà vẫn không tranh đoạt được? Cái này có chút...

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Tề Lương Sinh có chút thay đổi, lại thêm một chút khinh thường.

Tề Lương Sinh vốn đang xấu hổ vì bị nhắc lại chuyện thời thiếu niên, hiện tại lại bị nhi tử nhìn bằng ánh mắt khinh thường, hỏa khí lập tức bốc lên. Hắn lập tức đứng dậy. Tề Nhị sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Tề lão phu nhân. Tề lão phu nhân cũng lập tức cảnh giác.

Tề Lương Sinh thấy bộ dạng của họ thì càng tức giận, hắn hậm hực nhìn Tề Nhị nói: "Ra đây với ta."

Tề Nhị vừa mới đụng vào m.ô.n.g lão hổ, không dám. Hắn trốn ở sau lưng Tề lão phu nhân bất động, sợ bị cha mình đè xuống đánh cho một trận. Lúc này Tề lão phu nhân nói: "Đi với cha con đi, hắn sẽ không đánh con đâu."

Những lời này là nói cho Tề Nhị nghe, cũng là nói cho Tề Lương Sinh nghe. Tề Lương Sinh hừ một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài. Tề Nhị chỉ có thể cọ tới cọ lui bước theo. Vừa ra tới sân viện, đã thấy cha hắn khoanh tay đứng dưới một gốc mận đỏ tươi, đôi mắt kia vô cùng có mị lực. Sao năm đó lại thua nhỉ?

"Còn không qua đây."

Tề Lương Sinh nghiêm túc lên tiếng. Tề Nhị lập tức tới gần, nhìn hắn cười hắc hắc. Tề Lương Sinh thấy nhi tử như vậy, trong lòng thở dài. Chính thê của hắn thân thể không tốt, sinh đứa nhỏ này xong đã bệnh không dậy nổi, không còn cách nào nên đành đưa nó tới chỗ lão mẫu thân. Lúc đó quan lộ của hắn cũng đang ở thời điểm mấu chốt, mỗi ngày bận tối mày tối mặt, cũng không có thời gian quản nó, dần dần đã thành cái dạng này. Nếu nói thì hắn cũng có trách nhiệm. Nghĩ như vậy, hắn cũng nói chuyện hòa nhã hơn không ít.

"Rốt cuộc chuyện là thế nào?" Hắn hỏi.

Tề Nhị cũng không giấu giếm, kể lại toàn bộ chuyện bọn họ nghe nói Khổng gia bị Nhị hoàng tử thu thập, ba người thương lượng làm hoàng thương, làm sao để gom bạc, cuối cùng bị Đường Thư Nghi phát hiện, lại bị giáo huấn một trận.

Tề Lương Sinh nghe xong, lại hỏi kỹ hơn một chút chuyện này, hắn nghi ngờ mọi chuyện đã được dàn dựng từ trước. Nhưng sau khi tra hỏi, hắn không tìm được bất kỳ sơ hở nào. Hắn nheo mắt, nếu chuyện này không phải do ba tiểu tử vô tình đụng phải, tự mình muốn làm thì đó chính là người đứng sau giật dây có thủ đoạn quá cao siêu, không để lại một dấu vết nào.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Sau này đến phủ Vĩnh Ninh Hầu nhiều một chút.”

Tề Nhị kinh ngạc hỏi: “Vì sao?” Trước kia nghe thấy hắn đến phủ Vĩnh Ninh Hầu đã nhíu mày không phải sao?

Tề Lương Sinh: “Mở mang đầu óc.”

Hắn nói xong liền quay người rời đi, phải sai người đi tra xét chuyện này. Còn Tề Nhị cứ đứng đó gãi đầu, đến phủ Vĩnh Ninh Hầu có thể phát triển đầu óc sao?

Bên phía Nghiêm Ngũ cũng giống Tề Nhị, bị thị vệ và quản sự phủ Vĩnh Ninh Hầu áp giải về nhà. Nam Lăng Bá đúng lúc có ở nhà, gặp quản sự phủ Vĩnh Ninh Hầu, nghe chuyện ba tên tiểu tử này làm xong thì lập tức túm lấy người, liên tục mắng nhiếc Nghiêm Ngũ. Nghiêm Ngũ sợ tới mức vội vàng chạy tới chỗ nương hắn, Nam Lăng Bá phu nhân.

Mà Nam Lăng Bá phu nhân thấy bộ dạng của đôi mẫu tử này, lập tức ôm n.g.ự.c kêu ai oán: “Hai người đừng nháo, ta đau ngực.”

Nam Lăng Bá: “...”

Nghiêm Ngũ: “...”

Bất kể Nam Lăng Bá phu nhân có đau thật hay giả, đôi mẫu tử này cũng không dám nháo nữa, về phòng ngồi xuống nói chuyện an tĩnh. Nghiêm Ngũ thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, Nam Lăng Bá phu nhân nghe xong liền nói: “Ta phải tranh thủ đến phủ Vĩnh Ninh Hầu tạ ơn Hầu phu nhân. Nếu không phải nàng sớm phát hiện, còn không biết ngươi đã gây ra họa lớn đến mức nào đâu.”

Nghiêm Ngũ cúi đầu không nói lời nào, Nam Lăng Bá suy tư điều gì đó rồi nói: “Ta sẽ đi tìm Tề đại nhân tâm sự, xem chuyện này có phải có người cố ý thiết kế hay không.”

“Hừ, ai dám?” Nghiêm Ngũ nói.

Nam Lăng Bá lại muốn đánh hắn: “Tiêu Ngọc Minh còn dám thiết kế hại Lương Kiện An cùng Nhị hoàng tử, có người muốn bẫy ngươi và lão tử, có gì mà không dám?”

Nghiêm Ngũ kinh ngạc mở to hai mắt: “Tiêu Nhị thiết kế hại Lương Kiện An và Nhị hoàng tử, sao ta không biết?”

Nam Lăng Bá bày ra bộ dáng đây không phải nhi tử của ta, nhưng cuối cùng vẫn kể lại toàn bộ chuyện đó, còn nói thêm: “Sau này học hỏi Tiêu Ngọc Minh nhiều vào.”

Nam Lăng Bá phu nhân đang suy nghĩ sau này mình phải giao lưu với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nhiều một chút. Cẩn thận ngẫm lại thì trong khoảng thời gian này Tiêu Ngọc Minh rõ ràng đã thay đổi không ít, ít nhất thân thể đã chắc nịch hơn nhiều, đi đường đều uy phong lẫm liệt. Chứng minh người ta ở nhà rất siêng năng luyện võ, nhìn lại đứa con nhà mình, đầu óc chỉ nghĩ tới chuyện chơi bời.

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 209