Bên này, Tiêu Ngọc Minh về phủ, đi thẳng đến Thế An Uyển. Đồ ăn vừa được dọn lên, hắn vào nhà ăn, rửa tay xong liền ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa kể chuyện xảy ra ở phủ Vũ Uy tướng quân. Đường Thư Nghi nghe xong liền cười, "Nhị công tử nhà ta làm chuyện này không tồi."
Giọng điệu của nàng mang theo ý đùa giỡn, Tiêu Ngọc Minh có chút xấu hổ gãi gãi đầu.
Ngày hôm sau, vừa ăn sáng xong, Đường Thư Nghi không để Tiêu Ngọc Châu đến gia thục học, mà bảo con bé đi theo bên người, cùng đón Vũ Uy tướng quân phu nhân. Giáo dục của nàng dành cho Tiêu Ngọc Châu chính là mưa dầm thấm lâu. Lúc làm việc, nàng để Tiêu Ngọc Châu đi theo bên cạnh, dần dần con bé hiểu ra rất nhiều chuyện.
Không lâu sau, Vũ Uy tướng quân phu nhân đến. Vị phu nhân này có khuôn mặt thanh tú, nước da hơi ngăm đen, dáng người cũng hơi phát tướng, nhưng đôi mắt rất sáng, cử chỉ mang theo sự nhanh nhẹn.
Hành lễ xong liền ngồi xuống, Vũ Uy tướng quân phu nhân cảm tạ Đường Thư Nghi: "Tối hôm qua, cha chồng ta uống thuốc xong, hôm nay đã khỏe hơn không ít, thật sự cảm ơn phu nhân rất nhiều."
Đường Thư Nghi Nhi xua tay: "Hầu gia nhà chúng ta sinh thời là đồng đội trên chiến trường với Vũ Uy tướng quân, mối quan hệ này người khác tự nhiên không thể so sánh được. Ngươi cũng đừng nói mấy lời khách khí này nữa."
"Ngài đúng là người tốt." Vũ Uy tướng quân phu nhân mỉm cười nói.
Nàng ấy chưa từng đọc sách, lúc trước ở trong thôn cũng không có kiến thức gì, hơn nữa mấy năm qua ở biên cương Tây Bắc, qua lại với những gia quyến tùy quân, học được chút lễ nghi. Nhưng vẫn cảm thấy không biết nên nói gì với người xuất thân cao môn quý nữ như Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi cũng nhìn ra, mỉm cười nói chuyện ở biên cảnh Tây Bắc với nàng ấy, dần dần cuộc trò chuyện của hai người cũng coi như vui vẻ. Nói đến Tây Bắc quân, không thể tránh khỏi nhắc đến Tiêu Hoài, Vũ Uy tướng quân phu nhân nhìn Đường Thư Nghi, trên mặt mang theo ý đồng tình, nàng ấy nói:
"Hầu gia thực sự là một người tốt, lúc đầu giúp đỡ tướng quân nhà ta rất nhiều. Ta về đây, tướng quân nhà ta liền căn dặn ta, nhất định phải đến thăm ngài."
Sắc mặt Đường Thư Nghi mang theo vài phần động dung, phu thê Vũ Uy tướng quân đều là người thật lòng.
"Ngươi cũng nhìn thấy, ta rất tốt. Lúc trước trong lòng luôn nhớ đến hắn, còn bị bệnh một hồi, bây giờ nghĩ thông rồi, tương lai ta chỉ muốn nuôi dạy ba hài tử cho tốt." Nàng nói.
Vũ Uy tướng quân phu nhân vỗ tay nói: " Đúng vậy, nghĩ như vậy mới đúng."
Nói đến đây, nàng ấy dừng một chút rồi hỏi: "Hai thiếp thất từ Tây Bắc đưa về đây có an phận hay không?"
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, "Còn tốt, mỗi ngày đều ở trong viện, căn bản không ra ngoài."
Vũ Uy tướng quân phu nhân thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Lúc đầu Tô Bính Thương muốn đưa bọn họ trở về, tướng quân nhà ta không đồng ý, đưa bọn họ trở về không phải là khiến ngài thêm ấm ức sao? Nhưng cuối cùng, Tô Bính Thương kia lại bí mật đưa bọn họ trở về."
Nghe Đường Thư Nghi nói vậy, trong lòng thầm nhủ cái tên Tô Bính Thương, cho rằng kẻ này không có ý tốt với Tiêu Hoài, cũng như với Hầu phủ của họ.
Lúc này, phu nhân Vũ Uy tướng quân lại lên tiếng: " Nhưng ngài đừng để tâm đến bọn họ, ơn nghĩa của Hầu gia dành cho ngài, toàn bộ Tây Bắc quân này đều biết rõ. Khi Hầu gia còn ở Tây Bắc, ngài ấy trước giờ chưa từng có tư tình với nữ nhân nào khác, chuyện này ta có thể đảm bảo. Đệ đệ của ta chính là thân tín của Hầu gia khi ở Tây Bắc, gần như lúc nào cũng túc trực bên cạnh Hầu gia."
"Hai nữ nhân kia là do Trình Ngọc Tuyền nhìn trúng một con ngựa của Hầu gia. Hầu gia đã thưởng con ngựa đó cho hắn ta. Trình Ngọc Tuyền kia nhất quyết muốn tặng hai vị thiếp thất cho Hầu gia, nói là để đổi ngựa. Hầu gia không còn cách nào khác đành phải nhận lấy. Nhưng sau khi nhận, ngài ấy vẫn luôn để họ sống trong một tiểu viện, trước giờ không hề qua lại, mà còn phái người ngày đêm canh chừng, không cho phép họ bước ra khỏi tiểu viện đó nửa bước."
Như thể sợ Đường Thư Nghi không tin, phu nhân Vũ Uy tướng quân nói tiếp: "Những gì ta nói đều là sự thật. Người phụ trách trông coi hai nữ nhân đó chính là đệ đệ nương gia nhà ta, hắn tự miệng nói với ta."
Đường Thư Nghi ngẩn người, thật sự ngẩn người. Nàng không ngờ tới hai vị thiếp thất của Tiêu Hoài lại có căn nguyên như vậy.
Phu nhân Vũ Uy tướng quân thấy nàng sững sờ không nói lời nào, lo lắng và áy náy nói: "Là tại ta, nhắc đến bọn họ với ngài làm gì, cái miệng này của ta thật là..."
Đường Thư Nghi thấy vậy, vội vàng hồi thần, nói: "Không sao, ta còn phải cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết. Đừng chê cười, vì bọn họ mà ta đã buồn bã mất mấy ngày."
Phu nhân Vũ Uy tướng quân thở dài: "Chuyện đã qua rồi, những ngày tốt đẹp của ngài đang ở phía trước."
Đường Thư Nghi mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ: Nếu Tiêu Hoài không muốn chạm vào hai nữ nhân đó, đơn giản chỉ cần ném họ vào viện rồi mặc kệ là được rồi. Nhưng hắn lại phái người trông chừng, còn là thân tín trông chừng. Rốt cuộc là vì sao?
"Đệ đệ nương gia của ngươi bây giờ thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi phu nhân Vũ Uy tướng quân.
Liền thấy nàng ấy nặng nề thở dài: "Trận chiến đó, hắn ở bên người Hầu lão, cùng Hầu gia..."
Ánh mắt nàng ấy chợt ươn ướt. Đường Thư Nghi cũng thở dài an ủi vài câu, sau đó hỏi về Tây Bắc quân và trận chiến mà Tiêu Hoài đã hy sinh. Hai người trò chuyện suốt buổi sáng, phu nhân Vũ Uy tướng quân ở lại ăn trưa rồi mới rời đi.
Sau khi nàng ấy rời đi, Đường Thư Nghi đi đi lại lại trong sảnh đường. Tiêu Ngọc Châu thấy vậy bèn hỏi: "Nương, nương lại đang nghĩ đến hai vị thiếp thất của phụ thân sao?"
Đường Thư Nghi gật đầu, hỏi con bé: "Lời của phu nhân Vũ Uy tướng quân con cũng nghe thấy rồi, có thấy chỗ nào không ổn không?"
"Con thấy cha phái người trông chừng bọn họ rất kỳ quái." Tiêu Ngọc Châu nói.
Đường Thư Nghi gật đầu: " Đúng vậy, điểm này rất kỳ lạ."