Sau khi nghe Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh tường thuật lại lời khai một lượt, Đường Thư Nghi cau mày, suy nghĩ một lát rồi cất lời hỏi: "Vậy Trình Ngọc Tuyền có biết hai người họ là mật thám không?"
"Hai người họ không biết, Trình Ngọc Tuyền cũng không biết thân phận của bọn họ là mật thám." Tiêu Ngọc Thần trả lời: "Sau khi hai người họ đến nhà lão phu thê, mọi chuyện phía sau đều được sắp xếp đâu vào đấy, nhưng bản thân hai người họ cũng không biết, ai là người của phe mình."
"Vậy thì bọn họ truyền tin tức bằng cách nào?" Đường Thư Nghi tiếp tục truy hỏi.
Tiêu Ngọc Thần: "Nghe nói hai kẻ kia đến trạch tử ở Tây Bắc của phụ thân không lâu, trong y phục chúng tùy thân có một mảnh giấy, viết rằng sau khi lấy được bản đồ phòng ngự, hãy đặt nó ở góc viện phía tây nơi chúng đang ở, dưới một viên gạch lỏng. Nhưng chúng cũng không biết ai là người đã truyền tin cho mình."
Đường Thư Nghi nhíu chặt đôi mày thanh tú, quả thực nàng ta không thẩm vấn thêm được gì nữa.
Một lúc sau, nàng lại hỏi: "Vậy chúng có biết Tô Bính Thương là ai không?"
"Con đã hỏi rồi, chúng không biết Tô Bính Thương là ai." Tiêu Ngọc Thần đáp.
Mọi chuyện dường như càng lúc càng trở nên rối như tơ vò, Đường Thư Nghi đi tới đi lui vài bước trong phòng, rồi lại hỏi: "Vậy người chủ chốt bây giờ là Trình Ngọc Tuyền? Hắn ta đã mua hai kẻ này về rồi tặng cho phụ thân các con."
" Nhưng mà, Trình Ngọc Tuyền đã c.h.ế.t rồi." Tiêu Ngọc Minh xen vào: "Chết trên chiến trường cùng với phụ thân."
Lời này......
Đường Thư Nghi đi tới ghế gấm, ngồi phịch xuống. Nàng vẫy tay gọi Thuý Vân mang giấy bút lại đây, sau đó viết vài cái tên lên đó: Thu Vân San, Thu Vân Tú, Trình Ngọc Tuyền, Tô Bính Thương, Tiêu Hoài. Nàng dùng bút nối các đường liên hệ giữa bọn họ, rồi đưa cho ba huynh muội xem, nàng nói:
"Chính Trình Ngọc Tuyền đã đưa người cho phụ thân các con. Hắn ta có biết Thu Vân Tú và Thu Vân San là gian tế hay không thì không còn quan trọng nữa, bởi vì người đó đã c.h.ế.t rồi, chúng ta không có cách nào điều tra. Như vậy, mấu chốt bây giờ chính là Tô Bính Thương."
Đường Thư Nghi chỉ vào tên Tô Bính Thương, tiếp tục nói: "Thu Vân Tú và Thu Vân San là do hắn ta kiên quyết đưa từ Tây Bắc về đây. Nếu hắn ta biết hai người này là gian tế, vậy mục đích khi đưa bọn họ về đây là gì? Chẳng lẽ chỉ vì muốn làm ta ghê tởm sao?"
Trong phòng nhất thời rơi vào im lặng, bốn người họ đều trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, Tiêu Ngọc Thần lên tiếng: "Con thấy, hắn ta biết Thu Vân San và Thu Vân Tú là mật thám, đưa bọn họ về đây là còn hậu chiêu."
Đường Thư Nghi gật đầu, rồi lại hỏi: "Hậu chiêu gì?"
"Dùng bọn họ để hãm hại chúng ta, hoặc đến thời cơ thích hợp, nói ra thân phận của bọn họ, vu khống phụ thân hợp tác với địch nhân." Tiêu Ngọc Minh nói.
Đường Thư Nghi lại gật đầu: "Thu Vân San và Thu Vân Tú không thể giữ lại. Chúng ta không biết mục đích của Tô Bính Thương này là gì, có thủ đoạn gì. Chỉ cần người c.h.ế.t rồi, liền c.h.ế.t không có đối chứng."
Ba huynh muội đều nghiêm túc gật đầu. Ánh mắt Đường Thư Nghi lại rơi xuống mảnh giấy, nói: "Bây giờ xem ra, phụ thân các con cũng biết Thu Vân San và Thu Vân Tú là gian tế, vậy hắn có biết hai người này đã trộm được bản đồ phòng ngự rồi không? Hay là bọn họ trộm được tấm bản đồ này, vốn dĩ là do hắn cố ý để bọn họ trộm được? Trận chiến kia có phải là một âm mưu hay không? Có phải phụ thân bị người khác sát hại hay không?"
Những nghi vấn của nàng cũng chính là nghi vấn của ba huynh muội, căn phòng nhất thời rơi vào trầm lặng.
"Trước tiên không bàn đến những câu hỏi này nữa," Một lúc sau, Đường Thư Nghi nói: "Các con nói bây giờ chuyện quan trọng nhất cần làm là gì?"
Tiêu Ngọc Thần: "Tra Tô Bính Thương."
Tiêu Ngọc Minh: "Giết Thu Vân San và Thu Vân Tú."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Chuyện tra Tô Bính Thương, hai huynh đệ các con phối hợp với Triệu quản gia. Giết Thu Vân San và Thu Vân Tú....."
Ánh mắt nàng nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh, "Con đích thân ra tay được không?"
Việc Đường Thư Nghi để Tiêu Ngọc Minh tự tay g.i.ế.t hai kẻ phản bội kia là sự tính toán kỹ lưỡng của nàng. Nếu sau này Tiêu Ngọc Minh muốn theo con đường võ đạo, tất sẽ phải ra chiến trường. Trên chiến trường, việc g.i.ế.t chóc là điều khó tránh khỏi. Nàng nghĩ, lần đầu tiên g.i.ế.t người, bất cứ ai cũng sẽ có chút băn khoăn, do dự, thậm chí không dám xuống tay. Nàng muốn dùng mạng sống của Thu Vân Tú và Thu Vân San để mài d.a.o cho Tiêu Ngọc Minh. Lần đầu tiên g.i.ế.t người, lần sau sẽ không còn do dự hay sợ hãi nữa. Trên chiến trường, một chút do dự có thể đánh đổi bằng mạng sống. Dù sau này nàng có chuẩn bị cao thủ làm thị vệ cho Tiêu Ngọc Minh, nhưng tự mình mạnh mẽ vẫn hơn.
Nàng không hề nghĩ đến Thu Vân Tú và Thu Vân San. Đã làm gián điệp, họ phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc bại lộ và bị giết. Hơn nữa, nếu hai kẻ đó không chết, cả gia tộc của họ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Điều nàng không biết là, nhị nhi tử của nàng vừa trải qua cảnh địa lao tàn khốc đến mức nào, hắn căn bản không hề e ngại chuyện g.i.ế.t người, ngay cả đó là lần đầu tiên. "Vâng, lát nữa con sẽ g.i.ế.t hai người đó."
Đường Thư Nghi khẽ "Ừm" một tiếng. Nàng bảo một hài tử mười bốn tuổi đi g.i.ế.t người, trong lòng vẫn có chút không đành lòng. Nhưng đây là cổ đại, con đường về sau mà Tiêu Ngọc Minh phải đi chắc chắn sẽ nhuốm đầy m.á.u tanh. Nàng phải để hắn thích nghi với điều đó.
"Ừm, con đi đi." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Minh nhanh nhẹn đứng dậy đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Thần cũng đứng dậy nói: "Con đi với đệ ấy."
Đường Thư Nghi phất phất tay. Bọn họ không phải là hài tử của gia đình bình thường, chắc chắn phải đối mặt với chốn m.á.u tanh mưa gió.
Sau khi hai huynh đệ rời đi, Đường Thư Nghi bảo Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh, khẽ hỏi: "Sợ không?"
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, sau đó nói: "Bọn họ đáng chết."
Đường Thư Nghi mỉm cười. Nàng đã suy nghĩ quá nhiều. Những tiểu hài tử trong đại gia tộc, bọn trẻ xem mạng sống của một số người chẳng khác gì cỏ rác.
Nàng ôm Tiêu Ngọc Châu vào lòng, ngước mắt nhìn xuyên qua cửa sổ. Thời gian dài như vậy, liệu nàng có triệt để biến thành một người cổ đại?
Hít một hơi thật sâu, nàng tự nhủ. Theo thời gian, suy nghĩ ắt sẽ có chút thay đổi, nhưng có những thứ muốn kiên trì, nhất định vẫn sẽ luôn kiên trì. Nàng sẽ không cho phép bản thân từ đầu đến cuối biến thành một người cổ đại.