Ngày hôm sau, cả nhà bốn người ăn sáng xong, đến phủ Đường Quốc Công chúc tết. Trong sảnh đường phủ Đường Quốc Công, Đường Thư Nghi dẫn ba huynh muội đến dập đầu trước Đường Quốc Công.
Đường Quốc Công cười lớn, đứng dậy đích thân đỡ bọn họ dậy, còn nhìn Đường Thư Nghi cảm khái nói: "Trải qua sóng gió mới trưởng thành, nữ nhi của ta đã trưởng thành rồi, làm phụ thân cũng an tâm."
Vài tháng gần đây đã xảy ra vài chuyện, phương pháp xử lý và thủ đoạn của Đường Thư Nghi khiến Đường Quốc Công vui vẻ, đồng thời cũng yên tâm, ít nhất nữ nhi có thể tự bảo vệ mình.
Lời nói của Đường Quốc Công khiến mắt Đường Thư Nghi hơi ẩm ướt, sau khi Tiêu Hoài chết, Đường Quốc Công cũng vì bốn người bọn họ mà bận tâm rất nhiều. Nàng duỗi tay đỡ lấy cánh tay Đường Quốc Công, mỉm cười nói: "Nữ nhi đã trưởng thành rồi, sau này không cần ngài lo lắng cho con nữa. Ngài đấy, chỉ cần ăn no uống say, hưởng thụ thiên luân là được rồi."
Đường Quốc Công cười nói: "Được, qua năm ta sẽ đệ đơn từ chức."
"Vâng."
Cha con hai người vừa nói vừa đến thư phòng, ba huynh đệ đi theo phía sau. Sau khi ngồi xuống, lại nói về chuyện Thu Vân Tú và Thu Vân San, Đường Quốc Công nói:
"Con không cần quá lo lắng, tranh đấu trong triều, chẳng qua chỉ là liên quan đến lợi ích. Tiểu Hoài đã đi rồi, Ngọc Thần và Ngọc Minh còn chưa vào triều làm quan, lợi ích của bọn họ cũng không liên quan đến các con. Cho dù là kẻ thù cũ của Tiêu Hoài, chỉ cần Hoàng thượng còn nhớ đến uy thế của hắn khi còn ở Tây Bắc quân, cũng sẽ không có bất kỳ động tác nào, trừ những kẻ đầu óc ngu muội."
Ví dụ như Nhị hoàng tử và Lương gia.
Đường Thư Nghi và ba huynh muội nghe xong đều gật đầu.
"Ngọc Thần ra ngoài ngao du, ăn tết xong liền xuất phát thôi." Đường Quốc Công nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: "Không cần mang theo quá nhiều người sẽ thành mục tiêu lớn. Mang theo hai người thân thủ không tồi là được rồi."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu đồng ý.
Đường Quốc Công lại nhìn Tiêu Ngọc Minh, cười nói: "Thấy con đã vạm vỡ hơn nhiều rồi, luyện võ chăm chỉ vào, sau này có thể dẫn ngoại công đi săn bắn."
"Vâng, con sẽ săn báo hổ về làm ủng cho ngài." Tiêu Ngọc Minh đáp.
Đường Quốc Công lại cười lớn, rồi ái muội nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: "Không cần quá câu nệ những lễ giáo đó, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, biết chút ít là được rồi, muốn làm gì thì làm cái đó, chỉ cần vui vẻ là được."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, sau đó cười ha hả.
Đường Quốc Công cũng mỉm cười: "Mẹ của cháu lúc đầu ta cũng dạy nó y như vậy, cháu xem bây giờ nó tốt thế nào."
Nói xong, vẻ mặt còn mang theo tự hào. Đường Thư Nghi chỉ muốn che mặt, lão gia tử này đúng là thấy con gái mình chỗ nào cũng tốt!
Tán gẫu với Đường Quốc Công một lát, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến hậu viện của Đường đại phu nhân, vừa bước vào phòng đã cảm nhận được sự náo nhiệt bên trong. Mấy chị em dâu của Đường gia, ngoại trừ Tứ phu nhân đang ở bên ngoài, những người còn lại đều có mặt, còn có vài vị tiểu thư trong phủ.
Hai người vừa bước vào sảnh đường, Tiêu Ngọc Châu đã bị Đường An Lạc kéo đến bên người, nhỏ giọng trò chuyện với một vị cô nương Đường gia khác. Đường Thư Nghi hành lễ với vài vị tẩu tử, sau đó ngồi xuống tán gẫu. Chưa nói được mấy câu, Đường tam phu nhân đã hỏi Đường Thư Nghi về tình hình của Tiêu Ngọc Thần, sau đó nói có người nhờ nàng ấy hỏi thử.
Lời từ chối của Đường Thư Nghi còn chưa kịp nói ra, Đường ngũ phu nhân cũng nói có người nhờ nàng ấy dò hỏi. Đường đại phu nhân nghe xong bật cười: "Ngọc Thần nhà chúng ta lớn lên tuấn tú, Thương Kinh có biết bao cô nương mong gả cho nó đây."
Sắc mặt Đường nhị phu nhân khẽ sầm xuống.
"Chuyện hôn sự của Ngọc Thần, ta muốn đợi qua kỳ thi xuân lại nói." Đường Thư Nghi nói: "Dù đã đến tuổi, nhưng Hầu phủ về sau còn phải dựa vào nó, vẫn nên rèn luyện thêm hai năm nữa rồi mới tính."
Đường tam phu nhân và Đường ngũ phu nhân vội vàng mỉm cười phụ họa, nói đúng là nên như vậy, nam hài tử thành thân muộn hai năm cũng không sao cả. Còn Đường nhị phu nhân thì quay đầu nhìn khuê nữ không tim không phổi nhà mình, trong lòng thở dài nặng nề.
Nói chuyện thêm một lúc, Đường tam phu nhân và Đường ngũ phu nhân mượn cớ rời đi. Ra khỏi viện của Đường đại phu nhân, Đường ngũ phu nhân thì thầm với Đường tam phu nhân: "Ngọc Châu sắp chín tuổi rồi đúng không?"
Đường tam phu nhân quay đầu nhìn nàng ấy, "Nếu ngươi muốn con bé đính ước với nhi tử ngươi, nằm mơ cũng đừng hòng."
"Ta nào có lá gan đó, cũng không dám vọng tưởng." Đường ngũ phu nhân biết mình là thứ xuất, nhi tử của nàng ấy không xứng với Tiêu Ngọc Châu. Nàng ấy lại nói: "Điệt tử nương gia ta chính là đích xuất, tuổi cũng tương đồng với Ngọc Châu."
Đường tam phu nhân liếc mắt nhìn nàng ấy, hạ thấp giọng nói: "Chúng ta cũng quen nhau nhiều năm như vậy, ngươi đừng trách ta nói khó nghe. Điệt tử nương gia ngươi đúng là đích xuất không sai, nhưng địa vị nương gia ngươi có thể so với Hầu phủ sao? Ngươi tốt nhất đừng nói cái này nữa, nếu không sẽ không có kết cục tốt đâu."
Thần sắc Đường ngũ phu nhân cương lại một chút, sau đó đột nhiên bừng tỉnh: "Ta sao có thể trách ngươi, còn phải cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi nhắc nhở, ta thật sự nhắc đến chuyện đó, nói không chừng lão gia nhà ta còn bị Đường công gia trách mắng."
"Ngươi chỉ là tai mềm thôi." Đường Tam phu nhân nói: "Đại ca phu quân ngươi mới chỉ là quan tứ phẩm, nhi tử của hắn há có thể xứng với đích nữ của Hầu phủ sao? Ngươi cho rằng Vĩnh Ninh Hầu đã không còn, đại tiểu thư Hầu phủ có thể tùy ý kết duyên với người khác ư? Người nói chuyện này với ngươi, không có ý tốt. Thư Nghi là trân châu trong mắt Đường Quốc Công, cho dù gả đi nhiều năm vẫn là như vậy. Nếu ngươi dám nhắc một câu trước mặt nàng ấy, xem Quốc Công gia sẽ dạy dỗ các ngươi thế nào."
Đường Ngũ phu nhân nghĩ mà sợ hãi, vỗ n.g.ự.c một cái, nàng ấy nói: "Ta cũng cảm thấy không ổn nên mới nói với ngươi."
Đường Tam phu nhân thở dài: "Chúng ta là thứ xuất, chuyện bên đích xuất, chúng ta cố gắng không nên nhúng tay vào, đại tẩu không hà khắc với chúng ta, an an ổn ổn mà sống cuộc sống của chính mình là được rồi."
Đường Ngũ phu nhân liên tục gật đầu, trong lòng lại thầm mắng đại tẩu nương gia của nàng ấy.
Đường Thư Nghi tự nhiên không biết, Tiêu Ngọc Châu còn chưa đến chín tuổi đã bị người nhắm đến chuyện hôn sự. Nàng đang nói kế hoạch hội quán của mình cho Đường Đại phu nhân và Đường Nhị phu nhân nghe, hai vị phu nhân nghe xong tỏ ra rất thích thú.