Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 228

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Một lúc sau, kiệu của Trường Bình công chúa đi tới, nhưng khi đi ngang qua đám người Đường Thư Nghi, nàng ta đột nhiên kêu dừng lại, sau đó nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống Đường Thư Nghi nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân."

Đường Thư Nghi buông tay Tiêu Ngọc Châu ra, bước lên phía trước, cung kính hành lễ: "Công chúa bình an."

Trường Bình công chúa không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, cảnh tượng nhất thời an tĩnh, khiến người ta nín thở. Một lúc sau nàng ta mới nói: "Nghe nói một hậu bối lúc trước của ta gây phiền phức cho quý phủ?"

Đường Thư Nghi biết nàng ta đang nói về Khổng Văn Triết, nhưng vẫn cố tình tỏ vẻ hoang mang nói: "Có sao? Thần phụ không biết."

Trường Bình công chúa lại lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, sau đó mỉm cười: "Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nếu như làm phu nhân hoặc công tử của quý phủ không vui, nói cho bổn cung, bổn cung xử lý là được rồi, không cần phải gây ra chuyện lớn như vậy."

Đường Thư Nghi cung kính cúi đầu, nhưng không nói gì. Chuyện của Lương Kiện An, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rất nhiều người ở Thượng Kinh đều biết, Đường Thư Nghi bây giờ cũng không cần giả vờ như không biết.

"Đi thôi." Trường Bình công chúa nói, sau đó một đám người rầm rầm rời đi.

Sau khi Trường Bình công chúa rời đi, Đường Thư Nghi mới thu lại tư thế hành lễ, sau đó nheo mắt nhìn bóng lưng của nàng ta. Trường Bình công chúa có ý gì? Chỉ là mọi chuyện đã như thế này rồi, về sau Trường Bình công chúa muốn làm cái gì, nàng sẽ đối phó.

"Lát nữa cẩn thận một chút." Đường đại phu nhân nhỏ giọng nói với Đường Thư Nghi, nàng ấy không đoán được Trường Bình công chúa có ý gì.

Đường Thư Nghi khẽ gật đầu, theo thái giám dẫn đường đi thẳng tới nơi yến tiệc. Phủ Vĩnh Ninh Hầu và phủ Đường Quốc Công vốn cùng là tước vị siêu phẩm, địa vị ngang nhau nên được xếp chỗ gần nhau. Tiêu Ngọc Châu muốn ngồi cùng Đường An Lạc, Đường Thư Nghi liền tùy theo ý con bé.

Tiêu Ngọc Châu vui vẻ tiến đến bên cạnh Đường An Lạc, hai người ngồi xuống bắt đầu hàn huyên. Thấy cảnh đó, Đường nhị phu nhân thầm cảm thấy hài lòng.

Tham gia cung yến, đâu có mấy ai thực sự đến đây vì đồ ăn? Hoặc là vì phụng mệnh, hoặc là đến để giao thiệp. Những người có mặt tại cung yến đều là bậc quyền quý cao nhất kinh thành, đây là cơ hội tuyệt vời để giao lưu tình cảm.

Hoàng thượng và Hoàng phi còn chưa giá lâm, mọi người vẫn đang trò chuyện rất thoải mái. Các vị nam nhân cùng nữ nhân đều tự tìm bạn bè quen biết hoặc những người muốn kết giao để trò chuyện. Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đã ba năm không xuất hiện ở các yến hội kinh thành, nay lại có mặt tại cung yến, không ít phu nhân đã tiến lại gần để hàn huyên.

Quả nhiên như lời Đường Quốc Công đã nói, dù Tiêu Hoài đã qua đời, nhưng uy danh của ngài vẫn còn đó. Thái độ của Hoàng thượng đối với phủ Vĩnh Ninh Hầu cũng không quá rõ ràng. Bất kỳ ai có chút đầu óc đều sẽ không chọn thời điểm này để chèn ép hai mẹ con cô nhi quả phụ như Đường Thư Nghi.

Nói về Tiêu Ngọc Thần, hắn vốn có dung mạo tuấn tú, thân phận hiển hách, tài sản của phủ Vĩnh Ninh Hầu lại vô cùng phong phú. Cho dù đã từ hôn, cho dù có chút tin đồn giữa hắn và Liễu Bích Cầm, nhưng những vị cao môn quý nữ muốn gả cho hắn vẫn vô số kể. Có không ít phu nhân tiến đến bắt chuyện với Đường Thư Nghi cũng là vì Tiêu Ngọc Thần.

Đường Thư Nghi thở dài trong lòng, cho dù là khi nào, người sở hữu vẻ ngoài ưu tú luôn có lợi thế hơn người khác.

Trong khi đối phó với những phu nhân đến bắt chuyện, nàng cũng không quên để ý đến Tiêu Ngọc Châu, sợ con bé xảy ra chuyện gì. Dù rằng mấy ngày nay Tiêu Ngọc Châu đã học được không ít điều, nhưng dù sao con bé cũng chưa tròn chín tuổi, suy nghĩ chưa thể chu toàn như người trưởng thành.

May mắn thay, hôm nay Tiêu Ngọc Châu rất ngoan ngoãn, chỉ ngồi đó nói chuyện với mấy tiểu cô nương.

Lúc này, ngồi bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, Tam tiểu thư phủ Vũ Dương Bá khe khẽ nói: "Loại yến hội này thật là nhàm chán, đồ ăn đều nguội ngắt, ăn chẳng ngon chút nào, lại còn không được ra ngoài chơi, cứ phải giữ tư thế ngồi đoan trang, khó chịu c.h.ế.t đi được."

Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc đều đồng tình, cả hai cùng gật đầu lia lịa.

"Ta thấy có người đã ra ngoài chơi rồi, nghe nói là ra hoa viên, cảnh sắc ở đó rất đẹp. Hay là chúng ta ra ngoài xem thử đi?"

Người vừa nói là cô nương nhà Lê ngự sử. Lê ngự sử vốn có mối quan hệ tốt đẹp với Đường Quốc Công, hai tiểu thư Lê gia và Đường gia cũng rất thân thiết, bình thường gặp nhau ở yến tiệc đều luôn ngồi cùng nhau.

"Không được, bên ngoài trời lạnh, chúng ta cứ ở đây thôi." Đường An Lạc lên tiếng phản đối.

Đường nhị phu nhân đã căn dặn nàng ấy từ trước, hôm nay nếu không có chuyện gì quá quan trọng thì đừng rời khỏi sảnh yến hội. Dù Lương Quý phi có ân oán với phủ Vĩnh Ninh Hầu, nhưng phủ Đường Quốc Công và phủ Vĩnh Ninh Hầu đã liên kết chặt chẽ với nhau, ai biết được liệu Lương Quý phi có nhắm vào nàng ấy hay không.

Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa. Tuy con bé cũng có chút tò mò muốn ra ngoài xem thử, nhưng con bé hiểu rõ lẽ phải.

Cô nương Lê ngự sử quay đầu nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta ra ngoài xem thử, chỉ đứng ở cửa sảnh yến hội thôi, sẽ không đi xa đâu."

Nói rồi, nàng ta đứng dậy đi ra ngoài. Tiết tam tiểu thư của phủ Võ Dương bá nhìn theo bóng lưng nàng, lòng cũng ngứa ngáy muốn đi theo. Nhưng Tiêu Ngọc Châu đã kịp kéo nàng ấy lại, nhỏ giọng nói: "Biểu tỷ, muốn ra ngoài chơi còn nhiều cơ hội, hôm nay người đông dễ xảy ra chuyện."

Tiết tam tiểu thư miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, sau đó nói: "Vậy thì thôi, chúng ta ở lại đây. Mấy hôm trước ta đã xin phụ thân mua cho ta một con ngựa nhỏ màu hồng, rất xinh xắn. Đợi trời ấm lên, chúng ta cùng nhau học cưỡi ngựa."

Nghe nói Tiêu Ngọc Châu muốn học cưỡi ngựa, còn có một con ngựa nhỏ màu trắng, nàng cũng cầu phụ thân mua cho mình một con.

Tiêu Ngọc Châu nghe vậy, hai mắt sáng rực: "Tốt lắm! Chúng ta đến mã trường của Nam Lăng bá, biểu ca ta nói ở đó chơi rất vui."

"Được."

Vài tiểu cô nương lại nhỏ giọng bàn luận về việc học cưỡi ngựa, còn đang nói đến việc cưỡi ngựa thì nên mặc y phục thế nào, một cung nữ bỗng hoảng hốt chạy đến chỗ họ, hỏi: "Mấy vị tiểu thư, có thấy phu nhân Lê gia đâu không?"

Tiêu Ngọc Châu và mọi người quay đầu nhìn quanh, không thấy phu nhân họ Lê, đành lắc đầu. Đường An Lạc cũng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Tiểu cung nữ vẻ mặt lo lắng: "Lê tiểu thư vừa rồi sơ ý bị ngã xuống nước."

"Đã cứu được chưa?" Đường An Lạc lo lắng hỏi. Nàng có quan hệ rất tốt với Lê tiểu thư, hơn nữa, Đường và Lê hai nhà có khả năng sẽ liên hôn, đối tượng chính là Lê tiểu thư và Đường tam công tử.

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 228