Có thể nói, quận chúa không có đất phong, đều chỉ là hư danh, chỉ là địa vị cao hơn một chút mà thôi. Nhưng đối với cao môn quý nữ như Tiêu Ngọc Châu, địa vị quận chúa hay không thực sự không quan trọng. Nhưng có đất phong liền khác, đó chính là chân kim bạch ngân.
"Đứng dậy đi." Hoàng đế giơ tay lên nói.
Bàn tính của y lúc này cũng đang lách cách quay cuồng. Tiêu Hoài đã tử trận, hổ phù không còn, mà Tiêu gia lại cắm rễ ở Tây Bắc đã nhiều năm, uy vọng lẫy lừng. Thật ra hổ phù chỉ là thứ yếu, chỉ cần không phải Tiêu gia nắm giữ hổ phù, căn bản không thể điều động được binh lính Tây Bắc.
Sau ba năm thăm dò quan sát, phủ Vĩnh Ninh Hầu quả thật đã không còn hổ phù. Cho nên, bây giờ chỉ cần phủ Vĩnh Ninh Hầu không đào tạo ra được một người giống như Tiêu Hoài, nắm giữ quân quyền ở Tây Bắc, y liền có thể yên tâm. Cho nên y mới không để Tiêu Ngọc Thần kế thừa tước vị.
Nhưng hành vi này lại bị nghi ngờ là khi dễ cô nhi của Tiêu Hoài. Hiện giờ, y đã phong nữ nhi của Tiêu Hoài làm quận chúa, ban thưởng đất phong, đối với y mà nói cũng không tính là cái gì, Tiêu Ngọc Châu cũng chỉ là một nữ hài tử.
Nhưng chuyện này thể hiện sự hậu đãi của y với phủ Vĩnh Ninh Hầu, ít nhất cũng dễ nhìn hơn rất nhiều.
Về phần chuyện hôm nay, thật ra không cần thẩm vấn, y đại khái cũng hiểu rõ. Mặc dù tức giận, nhưng dù sao cũng là hậu cung của y, tốt nhất vẫn nên đóng cửa xử lý. Nhìn cung nữ Tình Nhi tê liệt nằm trên mặt đất, y nói: "Kéo ra ngoài dùng trượng đánh c.h.ế.t đi."
Lời nói của Hoàng đế vừa dứt, đã có người đi tới kéo Tình Nhi ra ngoài. Đường Thư Nghi thấy vậy, vội vàng đứng dậy, quỳ trên mặt đất: "Hoàng thượng, một cung nữ làm sao dám mưu sát quý nữ của phủ Hầu tước? Nhất định phải có người đứng sau chỉ thị nàng ta, thần phụ chỉ muốn một lời giải thích rõ ràng."
Muốn hồ đồ cho qua chuyện, không có cửa!
Hoàng đế không ngờ Đường Thư Nghi lại cố chấp bướng bỉnh như vậy. Phong hiệu cho nữ nhi nàng làm quận chúa còn chưa đủ sao? Tại sao cứ phải cần làm rõ mọi chuyện? Tuy nhiên, yêu cầu của nàng là chính đáng, hợp lý, không cách nào phản bác.
Trong lòng không vui, y rũ mí mắt xuống, trầm mặc.
Căn phòng lại rơi vào im lặng, sự im lặng đến mức khiến người ta sốt ruột. Nhưng Đường Thư Nghi vẫn quỳ ở đó, không có một chút ý định mềm lòng nào.
Nàng suy nghĩ rất rõ ràng, lần này nếu cứ thế cho qua chuyện, vậy lần sau thì sao? Những nữ nhân trong cung tranh đấu, liệu còn lợi dụng người của phủ Vĩnh Ninh Hầu không? Lần này nàng muốn cho những nương nương này hiểu, mặc dù Tiểu Hoài không còn nữa, nhưng bốn mẫu tử bọn họ cũng không phải là người mà các nàng có thể tùy ý lợi dụng.
Nàng chắc chắn, Hoàng thượng sẽ không vì sự kiên trì đòi hỏi kết quả của nàng mà trì tội nàng. Vị Hoàng đế này là người rất giữ thể diện.
Quả nhiên, được một lúc, Hoàng đế nói: "Giao chuyện này cho Đại Lý Tự xét xử đi."
Trong lòng Đường Thư Nghi khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Hoàng đế anh minh."
Trong lòng Hoàng đế khẽ hừ một tiếng, nói: "Đứng dậy đi."
Đường Thư Nghi đứng dậy. Hoàng thượng còn nói thêm vài câu, bảo Đường Thư Nghi và những người khác rời đi, chỉ còn y và mấy vị Hoàng hậu ở lại.
Không có tâm trạng tham gia cung yến, đám người Đường Thư Nghi đi đến cung yến, hội họp với đám người Đường Quốc Công và Tiêu Ngọc Thần, sau đó về nhà. Đi được một lúc, bước chân của Tiêu Ngọc Châu chợt dừng lại, nhìn về hướng một hòn non bộ. Đường Thư Nghi nhìn theo ánh mắt của con bé, nhìn thấy nửa người gầy gò của một nam hài nhi.
Đây hẳn là Lý Cảnh Tập đã cứu nữ nhi của nàng. Đường Thư Nghi khẽ gật đầu với cậu bé, sau đó kéo Tiêu Ngọc Châu đi về phía trước mà không dừng lại. Lúc này, không thích hợp để tiếp xúc với vị hoàng tử đang chịu khổ này, nếu không sẽ gây bất lợi cho cậu bé.
Lý Cảnh Tập nhìn Tiêu Ngọc Châu và đoàn người dần dần đi xa, lặng lẽ xoay người đi về hướng ngược lại, càng đi càng xa, cuối cùng cũng đến một khu viện gần như hoang vu, đẩy cửa bước vào.
Lão thái giám khoảng năm sáu mươi tuổi thấy cậu bé, vội vàng tiến lên hỏi: "Điện hạ có gặp Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không?"
Lý Cảnh Tập gật đầu, sau đó đi vào trong. Đến trước một cánh cửa đổ nát, đưa tay đẩy nó ra rồi bước vào, tiến đến một chiếc bàn gãy chân, loang lổ đến mức không thể nhận ra hình dáng ban đầu, ngồi xuống, rồi lấy ra một cuốn sách đã ố vàng, bắt đầu lật xem.
Cuốn sách này cậu bé đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, quen thuộc đến mức tùy tiện chọn ra một từ, cậu bé cũng biết nó nằm ở trang nào, dòng thứ bao nhiêu. Nhưng cậu bé vẫn lật nó mỗi ngày, đọc nó mỗi ngày, bởi vì cậu bé chỉ có duy nhất một cuốn sách này.
"Vĩnh Ninh Hầu phu nhân có nói muốn giúp ngài không?" Lão thái giám hỏi, giọng nói mang theo vài phần cấp bách.
Lý Cảnh Tập lật qua một trang sách, đáp: "Không có."
"Không phải ngài đã cứu đích nữ của phủ Vĩnh Ninh hầu sao?"
"Bây giờ chưa phải lúc." Ánh mắt Lý Cảnh Tập không rời khỏi quyển sách.
"Cái gì gọi là chưa đến lúc? Ngài đã cứu..."
"Đủ rồi, ta biết mình phải làm gì." Lý Cảnh Tập cắt ngang lời lão thái giám.
Lão thái giám thở dài thật sâu: "Lão nô cũng biết đòi ân tình như thế này là không phải, nhưng điện hạ, đây là bước ngoặt duy nhất của chúng ta!"
Lý Cảnh Tập siết chặt một tay thành nắm đấm, sau một lúc liền buông ra, rồi dùng giọng nói bình tĩnh nói: "Ta biết, hiện tại bên ngoài tình hình rất căng thẳng, không thích hợp để liên hệ với người của phủ Vĩnh Ninh hầu."
"Ồ, đúng, đúng, đúng." Lão thái giám vỗ vỗ đầu mình, "Là lão nô hồ đồ rồi. Điện hạ ngài cứ đọc sách, lão nô đi tìm chút đồ ăn cho ngài."
"Không cần đâu, ta không đói, ngày mai ăn cũng được." Lý Cảnh Tập nói.
Lão thái giám gật đầu, bước chân run rẩy đi ra ngoài. Một ngày chỉ ăn một bữa cơm thì làm sao có thể không đói, chẳng qua là muốn tiết kiệm chút thức ăn mà thôi.