Ngô Tĩnh Vân dựa vào đầu giường, đùa nghịch chiếc trâm ngọc trong tay, so sánh nhà mẹ đẻ của Lương quý phi và hộ bộ thượng thư Tề Lương Sinh.
Hộ bộ thượng thư Tề Lương Sinh có xích mích với Vĩnh Ninh hầu, nghe nói thù hận giữa hai người bọn họ bắt đầu từ thời niên thiếu. Khi Vĩnh Ninh hầu còn sống, chỉ cần hai người gặp mặt đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, bộ dáng không đội trời chung.
Chỉ có điều sau khi Vĩnh Ninh hầu chết, ngược lại không thấy Tề Lương Sinh động tay động chân gì với phủ Vĩnh Ninh.
Nhà mẹ đẻ của Lương quý phi bất hòa với phủ Vĩnh Ninh hầu, thứ nhất, vì Lương quý phi đã từng lôi kéo Vĩnh Ninh hầu, nhưng bị từ chối. Nhị hoàng tử thứ hai do Lương phi sinh vì vậy mà bất mãn với Tiêu Hoài, trù tính âm mưu ám hại Vĩnh Ninh hầu, kết quả bị phản kịch lại, bắt gà không được còn mất nắm thóc.
Lý do thứ hai là đệ muội của Lương quý phi - Lương nhị phu nhân, hiện tại cũng là đương gia phu nhân của Lương gia, đã từng ái mộ Vĩnh Ninh hầu, nhưng cuối cùng Vĩnh Ninh hầu lại lấy Vĩnh Ninh hầu phu nhân hiện tại. Vị Lương phu nhân kia vẫn luôn ôm hận trong lòng với Vĩnh Ninh hầu phu nhân.
So với hai người, Tề Lương Sinh dường như quân tử hơn một chút, Lương gia làm việc trước giờ vẫn luôn bừa bãi không kiêng dè ai. Báo tin tức cho Lương gia, đả kích phủ Vĩnh Ninh hầu nhận được có lẽ sẽ lớn hơn một chút.
Vậy thì Lương gia đi.
Ngô Tĩnh Vân hạ thấp mắt, nhìn năm ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của mình, hít một hơi thật sâu, Hầu phu nhân, người đừng hận ta, đừng trách ta, ai bảo người lại sinh ra một nhi tử vừa dốt nát lại vô năng chứ.
Nghĩ là làm, Ngô Tĩnh Vân không phải là kiểu người hay trì hoãn. Nàng xuống giường, tìm một tờ giấy bình thường, sau đó cầm bút bằng tay trái bắt đầu viết. Nàng viết rõ lý do tại sao Liễu gia bị kết án, những tội danh mà Liễu Bích Cầm phải gánh chịu, và nơi Tiêu Ngọc Thần đã giấu người đó.
Sau khi viết xong, nàng ta cầm tờ giấy lên đọc lại một lần rồi mỉm cười hài lòng. Tuy lời lẽ có phần khó nghe, nhưng không ai có thể nhận ra đây là bút tích của nàng ta. Bây giờ không phải là lúc để trở mặt với phủ Vĩnh Ninh Hầu, tuyệt đối không thể để người ta biết chính nàng ta là người tố cáo Tiêu Ngọc Thần.
Căn cơ của phủ Vĩnh Ninh Hầu và phủ Đường Quốc Công đã cắm rễ ở Thượng Kinh quá sâu, cho dù chuyện này có bại lộ thì cũng chỉ gây tổn hại cho Tiêu Ngọc Thần và phủ Vĩnh Ninh Hầu, nhưng phủ Vĩnh Ninh Hầu sẽ không vì thế mà sụp đổ. Còn nếu để người khác biết nàng ta là người đứng sau chuyện này, vậy cũng sẽ bất lợi cho danh tiếng của nàng ta.
Dù sao bây giờ giữa nàng ta và Tiêu Ngọc Thần vẫn còn hôn ước. Nếu nàng ta vạch trần vị hôn phu của mình, cho dù vị hôn phu đó có thật sự có tội hay không, nàng ta đều sẽ mang tiếng là người ngoan độc.
Nhưng, Liễu Bích Cầm, nàng ta sẽ khiến Liễu Bích Cầm sống không bằng chết.
Hít một hơi thật sâu, Ngô Tĩnh Vân gấp bức thư lại bỏ vào trong phong thư, sau đó vẫy tay gọi nha hoàn đến để trang điểm và thay y phục cho mình. Trước khi ra ngoài, nàng ta phải đến bẩm báo Phùng Thị trước. Phùng Thị hiện tại vẫn đang giả làm người mẹ hiền từ trước mặt nàng ta, mọi chuyện đều thuận theo ý nàng ta, chắc chắn sẽ không ngăn cản.
Quả nhiên, Phùng Thị chỉ từ ái dặn dò vài câu rồi liền để nàng ta ra khỏi phủ.
Ngồi trong xe ngựa đang dần lăn bánh ra ngoài, nghe tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, Ngô Tĩnh Vân vén rèm xe lên nhìn ra ngoài. Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng chiếu xuống có hơi chói mắt, nhưng loại cảm giác ấm áp này lại khiến người ta say mê.
Đường phố chật kín người qua lại, tuy ồn ào nhưng lại tràn đầy sức sống.
Kiếp trước về sau, nàng ta vẫn luôn nằm triền miên trên giường bệnh, trước khi qua đời, nàng ta gần như cả năm trời không bước chân ra khỏi nhà. Giờ phút này nhìn con đường náo nhiệt, nàng ta không khỏi nhếch khóe miệng lên, có thể sống khỏe mạnh, quả là một điều tuyệt vời.
Nàng hạ rèm xuống rồi nhìn vào bức thư trong tay, kế hoạch của nàng ta là tìm một tên ăn xin trên đường, nhờ hắn chuyển bức thư này đến Lương phủ.
Những gia tộc quyền quý lâu đời ở Thượng Kinh đều sinh sống ở Đông Thành. Lương gia nổi lên sau khi Lương Quý phi được sủng ái, cũng không lâu lắm, cho nên Lương gia không ở Đông Thành mà lại ở Nam Thành, cách Ngô gia rất xa. Xe ngựa phải đi gần nửa canh giờ mới đến nơi.