Tiêu Ngọc Thần rời khỏi Thế An Uyển của Đường Thư Nghi, vết thương ở đầu gối vẫn chưa lành, bước đi vô cùng đau đớn. Nếu là trước đây, chịu phải thương thế như này, hắn không nằm liệt giường cũng phải ngồi kiệu mới có thể đi lại.
Nhưng giờ khắc này, hắn không hề cảm thấy một chút uất ức nào, ngược lại, dường như toàn thân ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô biên, khiến hắn chẳng màng đau đớn hay hiểm nguy.
Hắn mím chặt môi, bước đi cà nhắc, dáng vẻ vô cùng tiều tụy, nhưng trái tim lại sáng rõ hơn bất kỳ khoảnh khắc nào trong suốt mười bảy năm qua. Khi phụ thân còn tại thế, người từng nói hắn là trưởng tử, là thế tử của Hầu phủ, hắn phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc.
Mỗi lần như vậy, hắn đều gật đầu đáp rằng mình đã hiểu, nhưng thực chất, hắn chưa bao giờ thấu triệt ý nghĩa thực sự của việc làm trưởng tử hay thế tử, cũng chẳng biết trách nhiệm ấy rốt cuộc là gì.
Giờ đây, hắn đã hoàn toàn minh bạch. Phụ thân đã không còn, là trưởng tử, hắn phải làm tấm gương cho các em, tạo dựng cuộc sống an khang cho mẫu thân và đệ muội. Là thế tử của Hầu phủ, hắn phải gánh vác trọng trách duy trì sự hưng thịnh của gia tộc.
"Trường Minh, ta chưa bao giờ cảm thấy bản thân mạnh mẽ đến thế này." Tiêu Ngọc Thần mỉm cười nói với Trường Minh đứng bên cạnh.
Trường Minh quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt sáng rực của vị công tử nhà mình, cũng mỉm cười đáp: "Công tử, tiểu nhân cảm thấy ngài bây giờ tinh thần sảng khoái hơn bao giờ hết."
Tiêu Ngọc Thần bật cười lớn, hít một hơi khí trời thu mát lạnh, toàn thân cảm thấy khoan khoái lạ thường. Hắn nói tiếp: "Trước đây là ta đã suy nghĩ sai lầm, một mực cầu xin mẫu thân đưa Cầm muội muội vào phủ, nhưng lại không đủ năng lực để gánh chịu hậu quả. Giờ ta đã hiểu, ta phải trở nên mạnh mẽ mới có thể làm những việc mình muốn làm, bảo vệ những người ta muốn bảo vệ."
Trường Minh chỉ im lặng. Hắn biết công tử nhà mình không thích nghe những lời không hay về Liễu Bích Cầm, nên đành giữ im lặng. Không biết nếu phu nhân biết công tử vẫn còn chấp mê bất ngộ, có phạt công tử quỳ ở từ đường nữa hay không.
Còn chưa đến Thanh Phong Uyển, từ xa đã thấy nha hoàn Tử Lăng đứng ở cửa viện. Nhìn thấy bọn họ, Tử Lăng vội vàng chạy tới, đưa tay ra đỡ lấy Tiêu Ngọc Thần, nói: "Đại công tử, chân của ngài còn chưa lành, sao lại đi bộ tới đây?"
Tiêu Ngọc Thần khẽ đẩy nàng ta ra, đáp: "Không sao, càng đau ta lại càng cảm thấy dễ chịu."
Tử Lăng tỏ vẻ khó hiểu. Nàng ta dĩ nhiên không dám hỏi thẳng Tiêu Ngọc Thần, liền quay sang nhìn Trường Minh. Trường Minh nhún nhún vai. Tử Lăng lại càng thêm lo lắng.
Làm sao nàng ta có thể hiểu được, Tiêu Ngọc Thần lúc này đang cố gắng dùng nỗi đau để tự nhắc nhở bản thân.
Vào đến phòng, ngồi xuống, Tử Lăng cầm thuốc tới: "Đại công tử, nô tỳ bôi thuốc cho ngài."
Tiêu Ngọc Thần "ừ" một tiếng, để nàng ta ngồi xổm xuống vén ống quần của mình lên để bôi thuốc. Hắn quay đầu nhìn về phía Trường Minh và Trường Phong đang đứng ở một bên, cất lời hỏi: "Hai vị thấy Lương Kiện An là người thế nào?"
Ngày mai là phải tiếp đãi Lương Kiện An, đây là lần đầu tiên hắn một mình tiếp khách, mà vị khách này còn có ác ý với mình. Hắn cho rằng nên biết địch biết ta.
Trường Minh và Trường Phong cau mày suy nghĩ về cái tên Lương Kiện An. Bọn họ không hề hiểu biết về Lương Kiện An, bởi vì công tử nhà họ không cùng trang lứa với Lương Kiện An, cũng không cùng chơi trong một vòng tròn với hắn.
Sau một lúc, Trường Minh nói: "Nô tài mấy lần nhìn thấy Lương nhị gia từ xa. Người này có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú. Chỉ có điều, tất nhiên không bằng công tử nhà ta."
Tiêu Ngọc Thần trừng mắt nhìn hắn: "Ta cũng không phải nữ tử, so ngoại hình với người khác để làm gì?"
Trường Minh cười hì hì.
Trường Phong mới lên tiếng: "Nghe nói Lương đại nhân hành sự rất kiêu ngạo, có lần người cưỡi ngựa trên đường phố, đụng phải xe ngựa của nữ quyến nhà Thái phó, nhưng một lời xin lỗi cũng không nói, ngang nhiên bỏ đi. Mà Thái phó lại là ngoại công của Đại hoàng tử."