Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Liễu Bích Cầm níu khăn tay đứng trước cửa, nhìn Tiêu Ngọc Thần được Trường Phong vội vàng đỡ lên xe ngựa, vẻ mặt không khỏi hiện đầy lo lắng.

Tiêu Ngọc Thần vén rèm xe, vẫy tay gọi nàng ta: "Mau trở về đi, kẻo bị cảm lạnh."

Liễu Bích Cầm mỉm cười đáp ứng, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ. Tiêu Ngọc Thần nhìn nàng ta với vẻ không nỡ, nhưng vẫn dặn Trường Minh đánh xe đi.

Liễu Bích Cầm dõi theo chiếc xe ngựa khuất bóng khỏi ngõ Mai Hoa, thu lại vẻ lưu luyến và lo lắng trên mặt, quay đầu nhẹ giọng bảo nha hoàn bên cạnh: "Chúng ta về thôi."

Nha hoàn lĩnh mệnh, tiến lên đóng cửa lại rồi cài then chốt.

Liễu Bích Cầm vốn là nữ nhi của tội thần, lẽ ra phải bị bán đi. Nhưng chính Tiêu Ngọc Thần đã dùng quan hệ để giấu nàng ở nơi này. Vì vậy, nàng ta không dám tùy tiện ra ngoài, sợ rằng nếu bị phát hiện, không chỉ bị bán đi mà còn phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng hơn, làm liên lụy đến cả Tiêu Ngọc Thần.

Bước vào tiểu hoa sảnh, ngồi vào bàn ăn, Liễu Bích Cầm thấy mình chẳng còn chút tâm trạng nào để dùng bữa. Nha hoàn thấy vậy bèn nói: "Hầu phu nhân đúng là kẻ nịnh hót. Lúc trước, cách vài hôm bà ta lại cho gọi ngài qua phủ chơi, còn hận không thể cưới ngài về ngay. Vậy mà vừa xảy ra chuyện, bà ta đã thay đổi sắc mặt. May mà đại công tử vẫn còn nhớ đến ngài."

Liễu Bích Cầm mân mê chiếc khăn tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: "Trên đời này chẳng phải ai cũng vậy sao, lúc thì nịnh nọt người quyền quý, lúc lại đạp đổ người sa cơ. Hầu phu nhân cao sang cũng chẳng khác gì."

" Nhưng đại công tử luôn có ngài trong tim. Là cha mẹ, há có thể không chiều theo ý con cái mình chứ?" Giọng nha hoàn có chút đắc ý. Cho dù Hầu phu nhân có ghét bỏ tiểu thư của nàng ta đến đâu, thì giờ đây cũng chẳng làm gì được nàng.

Liễu Bích Cầm cũng lộ ra vẻ mặt đắc thắng, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: "Sau này toàn bộ Hầu phủ đều thuộc về Thần ca ca, ai dám không chiều theo ý chàng ấy?"

Nha hoàn vui vẻ cười: "Tiểu thư nói đúng lắm."

Trong lòng Liễu Bích Cầm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nàng đứng dậy đi vào phòng trong. Chỉ cần chiếm được trái tim của Tiêu Ngọc Thần, thì Hầu phu nhân có đáng sợ gì chứ?

Bên này, Trường Minh đánh xe ngựa chạy như bay về phủ. Tiêu Ngọc Thần vì bị chấn động mạnh nên suýt nữa thì nôn ọe. Hắn được Trường Phong dìu xuống xe, sau đó vội vã tiến về viện của Đường Thư Nghi. Khi đến nơi, Đường Thư Nghi đã dùng bữa xong và đang thủ thỉ trò chuyện cùng Tiêu Ngọc Châu.

"Đại công tử." Tiểu nha hoàn đứng gác ngoài cửa thấy Tiêu Ngọc Thần tới, liền hành lễ.

Tiêu Ngọc Thần đi thẳng vào sảnh đường, chắp tay hành lễ với Đường Thư Nghi: "Mẫu thân."

Đường Thư Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, rồi sững sờ. Trong sách đã nhiều lần nhắc đến ngoại hình của nam phụ Tiêu Ngọc Thần thuộc hàng nhất đẳng, đó cũng là lý do Ngô Tĩnh Vân kiếp trước si mê hắn. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Đường Thư Nghi vẫn không khỏi kinh ngạc. Một người lớn lên lại đẹp trai đến thế này.

Làn da trắng ngần như ngọc, dung mạo tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng như son, thực sự còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân bình thường, nhưng lại không hề có chút nữ tính nào. Cộng thêm dáng người thon dài, khí chất đĩnh đạc, quả thật là một vị công tử như ngọc. Nếu đặt vào giới giải trí thời hiện đại, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này, dù không có tài cán gì cũng có thể nổi tiếng cả đời.

"Mẫu thân." Tiêu Ngọc Thần thấy mẫu thân nhìn mình ngẩn ngơ, lại lên tiếng gọi thêm một lần.

Đường Thư Nghi hoàn hồn, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị. Nàng đứng dậy, nói: "Đi theo ta."

Vẻ ngoài đẹp đẽ làm người ta mềm lòng, nhưng Đường Thư Nghi là ai? Lặn lộn từ tầng thấp nhất của một công ty đa quốc gia trèo lên đến vị trí cao nhất, trái tim từ lâu đã cứng như đá, làm sao có thể mềm lòng vì vẻ ngoài của một người? Đại nhi tử này lại là đầu sỏ gây họa, nếu như không uốn nắn lại, cái nhà này sớm muộn gì cũng xong đời.

Tiêu Ngọc Thần đi theo bên người Đường Thư Nghi, vừa nhìn liền biết con đường này dẫn đến từ đường. Trong lòng hắn có chút phẫn nộ, không phải hắn chỉ qua chơi với Cầm muội muội một lúc thôi sao, tại sao mẫu thân lại làm đến mức này? "Mẫu thân, ngài chính mắt nhìn Cầm muội muội lớn lên, nàng ấy là người như thế nào ngài cũng hiểu rõ," Tiêu Ngọc Thần cố gắng thuyết phục Đường Thư Nghi, "Liễu gia bại rồi, ngài muốn ta hứa hôn với Ngô nhị tiểu thư, ta cũng đã đồng ý rồi, mong ngài có thể đồng ý để Cầm muội muội vào phủ."

Đường Thư Nghi dừng lại bước chân, thản nhiên nhìn hắn, khuôn mặt thiếu niên mười bảy tuổi vẫn còn mang chút tính trẻ con, rõ ràng là được bảo vệ quá mức. Ở thời hiện đại mười bảy tuổi cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, vẫn sống trong bao bọc nhung lụa, chưa nếm qua đau khổ nhân gian.

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 7