Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 70

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tiêu Ngọc Thần cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng ta, cau mày nhìn sang, trái tim Ngô Tĩnh Xu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền vén áo choàng lên xe ngựa. Trái tim Ngô Tĩnh Xu vừa thất vọng, lại có chút ngọt ngào, xen lẫn chút chua xót, đúng là một mớ cảm xúc hỗn độn không tả xiết.

Ngô Tĩnh Vân cũng nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần, trong lòng vẫn còn cảm giác đau đớn, nhưng dường như đã chai sạn hơn trước đây, nàng tin rằng không lâu nữa, nàng sẽ nhìn người này như nhìn một người xa lạ.

Bên này Thúy Trúc nhìn thấy xe ngựa của Ngô phủ đã đến, mỉm cười đi về phía trước xe ngựa, lúc này Ngô phu nhân cũng vén rèm xe ra, Thúy Trúc mỉm cười thi lễ: "Ngô phu nhân đã đến, phu nhân nhà ta đã sớm ở bên trong đợi người."

Ngô phu nhân biết nàng ta là đại nha hoàn bên cạnh Đường Thư Nghi, bà ta cũng cười nói: "Phu nhân nhà ngươi dạo này có khỏe không?"

Thúy Trúc: "Khỏe ạ, hôm qua nhận được thiếp mời của người, phu nhân vô cùng vui mừng."

Ngô phu nhân cũng mỉm cười, đi theo Thúy Trúc vào cửa lớn Hầu phủ, lên chiếc kiệu đã được chuẩn bị từ trước, ba tỷ muội Ngô Tĩnh Xu cũng lên kiệu.

Vĩnh Ninh Hầu là tước vị cao hơn cả nhất phẩm, phủ đệ tất nhiên cũng đủ lớn, từ tiền viện đến Thế An Uyển của Đường Thụy, đi phải mất gần một khắc mới tới. Trên đường đi là đình đài lầu các, hoa trì thủy tạ, trong khí thế hùng tráng đó lại ẩn chứa sự tinh xảo ở khắp mọi nơi.

Cho dù Ngô phu nhân tự nhận mình có chút kiến thức, nhưng cũng không khỏi cảm thán trước phong cảnh ở Hầu phủ. Quả thật, nơi đây cũng đã thể hiện sự giàu sang của Hầu phủ. Nếu không có tiền tài, làm sao có thể chăm sóc cảnh vật nơi đây tốt như vậy được?

Còn hai tỷ muội Ngô Tĩnh Xu và Ngô Tĩnh Nhã thì lại càng cảm thấy ghen tị không thôi, đặc biệt là Ngô Tĩnh Xu, nghĩ đến sau này mình có thể trở thành nữ chủ nhân của Hầu gia, trái tim nàng ta như muốn bay lên tận trời.

Ngô Tĩnh Vân nhìn những cảnh vật trong Hầu phủ, dường như đã trải qua mấy đời. Nàng ta từng là nữ chủ nhân của nơi này, nhưng khi ấy lại không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại ngày nào cũng đau khổ sầu bi.

Kiếp này, nàng ta không bao giờ muốn sống cuộc đời như vậy nữa. Nghĩ lại những tháng ngày đó, lồng n.g.ự.c nàng ta lại dấy lên cảm giác khó chịu.

Rất nhanh, kiệu đã đến Thế An Uyển, dừng lại trước cửa viện. Mấy người Ngô gia đi theo Thúy Trúc vào trong, vừa bước vào đã thấy Hầu phu nhân ung dung tao nhã đứng dưới hiên, mỉm cười đón tiếp họ.

Làn da trắng không tì vết, đôi mày thanh tú tựa rặng núi xa, đôi mắt hạnh ánh lên ý cười, chiếc mũi ngọc cao thẳng, đôi môi đỏ khẽ cong lên. Nàng khoác một trường bào ống rộng màu tím sẫm, búi tóc mẫu đơn cài trâm kim ngọc, quả thực là một mỹ nhân hoa lệ tuyệt sắc.

Trong lòng Ngô phu nhân không khỏi thầm khen. Tiêu thế tử lớn lên có vẻ ngoài như ngọc thụ lâm phong, hẳn là không phải vô cớ. Nhìn diện mạo và khí độ của Hầu phu nhân, bà ta biết nguồn gốc của nó từ đâu mà ra.

"Hầu phu nhân bình an." Ngô phu nhân cùng ba nữ nhi hành lễ với Đường Thư Nghi. Bà ta là tứ phẩm cáo mệnh, còn Đường Thư Nghi là nhất phẩm, theo lễ nghi thì bà ta phải hành lễ trước.

Đường Thư Nghi không để bà ta phải thi lễ quá nặng nhọc. Thấy Ngô phu nhân hơi khom người, nàng mỉm cười tiến lên đỡ bà ta đứng dậy, sau đó còn không quên khen ngợi ba nữ nhi nhà họ Ngô.

Cả chủ và khách vào phòng, ngồi vào chỗ của mình. Đường Thư Nghi gọi Ngô Tĩnh Vân đến bên cạnh, hỏi thăm tình trạng thân thể của nàng ta. Ngô Tĩnh Vân mỉm cười đáp: "Khiến ngài phải lo lắng rồi, mọi thứ đều ổn cả."

Nhưng vào lúc này, Ngô phu nhân lại nói: "Tĩnh Vân nhà ta từ nhỏ vốn yếu ớt, lần ngã xuống nước vừa rồi lại càng khiến nó nay đau mai bệnh, khiến ta đau lòng muốn chết."

Đường Thư Nghi nghe vậy, ánh mắt hơi cụp xuống. Sau đó, nàng nắm lấy tay Ngô Tĩnh Vân, nói: "Con gái vốn yếu mềm, ngày thường chú ý bồi bổ là được rồi. Ngoài ra, phải giữ tâm trạng thật tốt."

“Ta đây, ngày trước luôn nghĩ về những chuyện đã qua, càng nghĩ càng thấy buồn bực khó chịu trong lòng, thân thể lúc nào cũng không được khỏe khoắn. Sau này ta nghĩ thông suốt rồi, chuyện quá khứ dù tốt hay xấu, dù sao cũng đã qua. Ngày nào cũng nghĩ đến chỉ khiến bản thân của hiện tại ngày càng tệ đi mà thôi. Vì vậy ta không nghĩ tới nữa, bây giờ chỉ nhìn về phía trước. Chẳng phải sao, thân thể ta bây giờ càng ngày càng tốt hơn rồi.”

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 70