Thạch Mặc vào phòng, nhìn thấy Đường Thư Nghi thì vội vàng quỳ xuống, hành lễ: “Nô tài thỉnh an phu nhân.”
Đường Thư Nghi rũ mắt nhìn hắn. Đối với hai tùy tùng bên cạnh Tiêu Ngọc Minh, nàng cũng hiểu biết đôi chút. Nghiên Đài thì thành thật, còn Thạch Mặc lại là đứa lanh lợi.
“Đứng lên đi.” Nàng lên tiếng.
Thạch Mặc đứng dậy, hơi khom lưng nói: “Phu nhân, Nhị công tử sai nô tài tới bẩm báo, ngài ấy đã suy nghĩ cẩn thận rồi.”
Đường Thư Nghi trầm mặc chớp mắt: “Vậy được, ta đi xem nó.”
Nói xong, nàng bèn đứng dậy đi ra ngoài. Thúy Trúc và Thúy Vân cũng đi theo sau, Thạch Mặc vội vàng đuổi kịp. Hắn đi bên cạnh Thúy Vân, nhỏ giọng nói: “Thúy Vân tỷ tỷ, hai ngày nay Nhị công tử cứ ngồi yên một chỗ, không nói một lời nào, cứ như đang tự hỏi bản thân vậy. Lần này chắc chắn ngài ấy đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi.”
Thúy Vân nhìn hắn, hừ một tiếng, nói: “Chỉ có ngươi là nhiều tâm cơ.” Lời vừa rồi là Thạch Mặc cố ý nói cho phu nhân nghe, ý tứ rất rõ ràng, muốn nói Nhị công tử rất nghe lời phu nhân, và đang nghiêm túc suy ngẫm.
Thạch Mặc cười khúc khích.
Đường Thư Nghi đi đằng trước, nghe được cuộc đối thoại của hai người, khóe môi khẽ cong lên. Tùy tùng của Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh, dù tính tình có thế nào đi chăng nữa thì đều rất trung tâm.
Chỉ chớp mắt, Đường Thư Nghi đã tới thư phòng. Nàng sai người mở cửa, lập tức thấy Tiêu Ngọc Minh đang đứng trước án thư, đôi mắt sáng ngời, tinh thần sảng khoái, hoàn toàn không có dáng vẻ của kẻ bị nhốt trong phòng tối. Thấy nàng, hắn còn nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng sáng: “Nương, mời ngồi.”
Đường Thư Nghi tiến đến sau án thư ngồi xuống. Tiêu Ngọc Minh cung kính đứng phía trước, nói: “Nương, con đã nghĩ kỹ rồi, con muốn tập võ.”
Đường Thư Nghi lặng lẽ nhìn hắn, muốn biết liệu hắn đã thật sự suy nghĩ thấu đáo hay chỉ đang cố lừa nàng. Nhưng Tiêu Ngọc Minh vẫn nhe răng cười với nàng, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Nàng bỗng nhận ra, nhị nhi tử này không chỉ ương ngạnh mà còn không hề đơn giản. Nhưng cũng không sao, tâm cơ nhiều còn hơn kẻ đơn thuần dễ bị người ta lừa gạt.
Nàng nói: “Tập võ cũng tốt, ta sẽ tìm sư phụ dạy võ cho con.”
“Không cần đâu ạ, Ngưu Hoành Lượng là được rồi.” Tiêu Ngọc Minh nói.
Đường Thư Nghi nhớ lại người tên Ngưu Hoành Lượng này. Hắn là tổng quản thị vệ của Hầu phủ, từng là một giáo úy dưới trướng Tiêu Hoài. Sau này, cánh tay bị thương, không thể cầm vật nặng, lại không thể thăng tiến trong quân ngũ nên Tiêu Hoài đã sắp xếp cho hắn làm tổng quản thị vệ của Hầu phủ.
Người Tiêu Hoài sắp xếp, tất nhiên là trung thành. Nhưng Tiêu Ngọc Minh lại chủ động muốn tập võ với hắn, liệu có ẩn giấu âm mưu gì không?
Dù chỉ do dự một chút, cuối cùng nàng vẫn nói: “Được, ta sẽ nói với hắn một tiếng. Con cứ học tập với hắn trước, sau này ta sẽ tìm sư phụ tốt hơn cho con.”
Thật ra, lúc Đường Thư Nghi đưa ra ý kiến để Tiêu Ngọc Minh tập võ, nàng đã nghĩ kỹ đến việc mời Đại tướng quân Hướng Cao Trì tới làm sư phụ cho hắn. Tuy rằng nhờ cậy Hướng tướng quân không dễ dàng gì, nhưng Tiêu Hoài từng có ân với ông ta, Đường Thư Nghi định mặt dày dùng chiêu “báo đáp ân tình”.
Hiện tại Tiêu Ngọc Minh đã nói muốn Ngưu Hoành Lượng làm sư phụ, nàng cũng không muốn ép buộc quá mức, kẻo lại khiến nó bỏ nhà đi như Nghiêm Ngũ thì không hay.