Ngô Tĩnh Xu lí nhí nói chuyện phiếm với Tiêu Ngọc Thần, đương nhiên toàn là nàng ta độc thoại, Tiêu Ngọc Thần chỉ thỉnh thoảng đáp một tiếng "Ừ". Dù chỉ nhận được một tiếng "Ừ" đó, trái tim Ngô Tĩnh Xu cũng đã nhảy nhót đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngô Tĩnh Vân đứng cách đó không xa, nhìn Ngô Tĩnh Xu đỏ mặt nói chuyện với Tiêu Ngọc Thần, trong lòng không khỏi cười lạnh. Đây quả là nữ nhi tốt mà Phùng thị hiền lương thục đức dạy dỗ, dám ở trước bàn dân thiên hạ câu dẫn tỷ phu tương lai.
Nhưng có một điều khiến nàng ta cảm thấy rất kỳ quái, theo hiểu biết của nàng ta về Tiêu Ngọc Thần, hẳn là lúc này hắn đã rất mất kiên nhẫn, nhưng tại sao vẫn phải tiếp tục lá mặt lá trái với Ngô Tĩnh Xu thế này? Tiêu Ngọc Thần mà nàng ta biết không phải người như vậy.
Tiêu Ngọc Thần vừa sinh ra đã là Vĩnh Ninh hầu thế tử, lại có phủ Đường quốc công làm hậu thuẫn, hắn từ nhỏ đã không biết thế nào là nhượng bộ. Trong suy nghĩ và nguyên tắc của hắn, làm việc gì cũng tùy theo ý muốn, hầu như không hề suy xét đến cảm thụ của người khác. Đương nhiên, cho dù hắn là Vĩnh Ninh hầu thế tử hay Vĩnh Ninh hầu, hắn đều không cần bận tâm đến việc người khác cảm thấy thế nào.
Tiêu Ngọc Thần cũng sống lại giống nàng ta sao? Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu đã bị nàng ta phủ định ngay, Tiêu Ngọc Thần không thể sống lại, vì thái độ của hắn đối với nàng ta vẫn giống như kiếp trước, như đối với một người xa lạ. Kiếp trước bọn họ dây dưa nhiều năm như vậy, nếu Tiêu Ngọc Thần cũng sống lại, hắn không thể đối xử với nàng ta như vậy được.
Kiếp này có rất nhiều chuyện không giống kiếp trước, nàng ta không biết là do bản thân sống lại hay là do có một người khác cũng sống lại giống nàng ta. Nhưng mặc kệ là biến hóa lớn thế nào, nàng ta và Tiêu Ngọc Thần chắc chắn phải hủy hôn, chuyện ngày hôm nay cũng phải làm cho xong.
Đoàn người mang những tâm tư riêng lên núi, vừa đến cổng lớn Sùng Quang tự, Đường Thư Nghi đã cảm thấy có chút mệt mỏi. Thân thể này hơi mảnh mai, sau này phải chú ý rèn luyện nhiều hơn. Kiếp trước nàng c.h.ế.t vì lao lực, nói trắng ra là làm việc quá sức, khiến cơ thể không thể nào gánh vác nổi cường độ nặng như thế, cuối cùng đã bãi công. Kiếp này nàng quyết không để bản thân mệt như vậy nữa, phải bảo vệ cơ thể cho tốt, sống lâu trăm tuổi, c.h.ế.t già trên giường.
Lúc này một tiểu hòa thượng mặc áo lam đi tới, hòa thượng khoảng chừng mười bảy mười tám, bộ dạng vô cùng tuấn tú. Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh đám người hành lễ: “Tiểu tăng Thường Tịnh ra mắt các vị thí chủ, các vị là người phủ Vĩnh Ninh hầu?”
Đường Thư Nghi gật đầu, hôm qua nàng đã sai người tới thông báo cho Sùng Quang tự hôm nay bọn họ muốn tới dâng hương, có thể sẽ nghỉ trưa lại đó, để bọn họ chừa ra mấy phòng nghỉ. Đương nhiên, đây chính là quyền lợi siêu phẩm của các vị công hầu bá tước.
“Thí chủ mời theo ta.” Thường Tịnh hòa thượng làm tư thế mời, Đường Thư Nghi cất bước đi về phía trước. Ngô phu nhân đi bên cạnh nàng, cười nói: “Khiến Hầu phu nhân nhọc lòng rồi.”
“Nên làm thôi.” Đường Thư Nghi nói.
Vốn đang trò chuyện, đoàn người đi theo tiểu hòa thượng Thường Tịnh vào hậu viện. Dọc đường khói hương lượn lờ, cỏ hoa bao quanh, cảnh sắc chùa Sùng Quang quả thật không tệ.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến một sân viện yên tĩnh. Vừa bước vào, một tiểu hòa thượng khác đã ra đón tiếp. Thường Tịnh dặn dò hắn sắp xếp phòng ở cho bốn mẫu tử Ngô phu nhân. Riêng Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần, hắn sắp xếp cho một khách phòng trang nhã, thanh tĩnh. Tiểu hòa thượng kia nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: “Thí chủ, phòng của ngài ở viện bên cạnh.”
Nam nữ tất nhiên không thể ở chung một viện.
“Mẫu thân, lát nữa con lại sang đây.” Tiêu Ngọc Thần nói với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi gật đầu: “Mọi chuyện phải cẩn thận.”
“Nhi tử biết.” Tiêu Ngọc Thần tất nhiên hiểu rõ phải cẩn thận chuyện gì.
Hắn dẫn Trường Minh và Trường Phong đi theo hòa thượng Thường Tịnh đến một khách phòng ở viện bên cạnh. Chờ hòa thượng Thường Tịnh đi rồi, hắn mới nhỏ giọng nói với Trường Minh: “Ngươi đi theo dõi người Ngô phủ, có động tĩnh gì thì phải lập tức báo cho ta.”
Trường Minh nghiêm túc đáp lời, xoay người đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Thần lại nói với Trường Phong: “Ngươi đi theo ta, lanh lợi một chút, đừng để người ta bắt thóp.”
Trường Phong: “Tiểu nhân đã rõ.”