Ngô Tĩnh Vân đứng bất động tại chỗ. Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần không ai nói lời nào. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức Ngô Tĩnh Vân cảm thấy tim mình đập loạn xạ.
Một lúc sau, Đường Thư Nghi cất tiếng, giọng nói tuy bình đạm nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm không thể chối cãi: "Ngô nhị tiểu thư, ta đã nói với ngươi, có những chuyện có thể ngồi xuống thương lượng giải quyết, nhưng ngươi lại làm lớn chuyện đến như vậy, vậy có lợi ích gì cho ngươi?"
Ngô Tĩnh Vân ngạc nhiên nhìn Đường Thư Nghi. Lần gặp mặt trước, nàng ta đã cảm thấy Hầu phu nhân có chút khác biệt so với kiếp trước, mà giờ đây, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt. Trong kiếp trước, Hầu phu nhân không hề có khí thế này, lời nói cũng không hề hùng hổ dọa người như vậy.
Nàng ta thậm chí còn có suy nghĩ, người này không thể nào là Hầu phu nhân được. Nhưng nếu không phải nàng ta, thì còn có thể là ai?
Ngô Tĩnh Vân ngẩn ngơ nhìn Đường Thư Nghi một hồi lâu, nhưng không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào trên gương mặt nàng. Nàng ta thu hồi ánh mắt, giọng nói có phần cố chấp: "Ta không hiểu phu nhân đang nói gì?"
"Ngươi thật sự không hiểu?" Đường Thư Nghi mỉa mai, nói tiếp: "Ngô nhị tiểu thư, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, chúng ta hãy nói chuyện thẳng thắn đi."
Ngô Tĩnh Vân mím chặt môi. Nàng ta tin chắc rằng chuyện mình làm hôm nay không có bất kỳ sơ hở nào, Hầu phu nhân cũng không có bằng chứng. Nếu có bằng chứng, phu nhân đã không hỏi dồn nàng ta như thế này, mà sẽ trực tiếp đưa ra.
"Hầu phu nhân, ta thật sự không biết ngài đang nói chuyện gì." Nàng ta kiên định nói.
"Xem ra ngươi rất tự tin!" Đường Thư Nghi nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, lớn giọng ra lệnh: "Đưa người vào."
Lời vừa dứt, cánh cửa bật mở. Ngay sau đó, hai nha hoàn thân cận của nàng ta, Hạnh Nhi và Đào Nhi, bị trói chặt và loạng choạng bước vào. Lúc này, Thúy Trúc, Thúy Vân cùng Trường Minh, Trường Phong cũng đã bước vào. Bốn người họ hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần, sau đó đứng sang một bên. Đào Nhi và Hạnh Nhi quỳ sụp trên mặt đất, khóc lóc nhìn về phía Ngô Tĩnh Vân, "Tiểu thư, tiểu thư mau cứu chúng ta!"
"Hầu phu nhân, ngài định làm gì?" Mặc dù trong lòng Ngô Tĩnh Vân đang vô cùng hoảng loạn, nhưng trên mặt nàng ta vẫn cố tỏ ra giận dữ, "Cho dù Hầu phủ có quyền thế ngất trời, ngài cũng không thể tùy tiện tra hỏi nha hoàn của ta."
Đường Thư Nghi không để ý đến lời phản bác của Ngô Tĩnh Vân, mà hướng về phía Đào Nhi và Hạnh Nhi đang quỳ trên mặt đất, giọng nói vang lên đầy uy nghiêm: "Hôm nay hai ngươi đến Sùng Quang Tự đã làm những gì? Mau nói!"
Giọng nói của nàng không lớn, nhưng lại tràn đầy uy lực. Cộng thêm khí thế uy nghiêm vốn có trên người Đường Thư Nghi, khiến Hạnh Nhi và Đào Nhi sợ hãi đến run lẩy bẩy.
"Hầu phu nhân, có vẻ như ngài không có quyền thẩm vấn nha hoàn của ta thì phải?"
"Vậy nếu để phụ thân ngươi, Ngô đại nhân, đến đây thẩm vấn thì sao?"
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng đến ngạt thở, Ngô Tĩnh Vân thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng răng mình va vào nhau lập cập vì sợ hãi. Nàng ta tự tin rằng hôm nay hành sự không chút sơ hở, không ai có thể tìm ra bằng chứng, nào ngờ Hầu phu nhân lại rút củi dưới đáy nồi.
Nàng ta dám để phụ thân thẩm vấn hai nha hoàn này sao?
Không dám, dù đánh c.h.ế.t cũng không dám. Nếu để phụ thân biết những chuyện nàng ta vừa làm hôm nay, dù không c.h.ế.t cũng mất nửa cái mạng, cả đời sau này coi như bỏ đi.
"Nói hay không nói?" Đường Thư Nghi lại lên tiếng.
Ngô Tĩnh Vân đứng đó run rẩy không thốt nên lời, Đường Thư Nghi nhìn về phía hai nha hoàn, "Các ngươi nói đi."
Hai nha hoàn nhìn tiểu thư nhà mình, thấy nàng ta nhắm mắt lại, bộ dạng như đã tuyệt vọng hoàn toàn, bèn run rẩy kể lại toàn bộ quá trình một lần.