"Đồ ngu!" Ngô Quốc Lương gầm lên giận dữ: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải che đậy mọi chuyện, không được để lộ một chút gió nào. Nói, tên hòa thượng kia ngươi xử lý thế nào?"
Ngô phu nhân bị ông ta mắng đến đơ người, sững sờ một lúc mới nói bà ta đã xử lý hòa thượng Thường Tịnh kia như thế nào. Ngô Quốc Lương nghe xong lại chỉ vào bà ta mắng một câu đồ ngu, sau đó hét ra bên ngoài: "Người đâu."
Tùy tùng của ông ta lập tức đẩy cửa bước vào, Ngô Quốc Lương thì thầm vài câu, tên tùy tùng nhanh chóng xoay người đi ra ngoài. Ngô phu nhân nghe thấy ông ta sai người g.i.ế.c hại hòa thượng Thường Tịnh.
" Nhưng mà lão gia, g.i.ế.c hắn rồi Tĩnh Xu nhà ta biết sống làm sao bây giờ?" Ngô phu nhân hỏi.
Ngô Quốc Lương nhìn lại bà ta như nhìn một kẻ ngu xuẩn, "Ngươi chẳng lẽ còn muốn gả nữ nhi ngươi cho một gã hòa thượng sao?"
" Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì hết," Ngô Quốc Lương ngắt lời bà ta, "Chuyện này Hầu phu nhân và Tiêu thế tử cũng biết?"
Ngô phu nhân gật đầu. Ngô Quốc Lương lại bước vào phòng, lúc này có tiếng gõ cửa, sau đó giọng nói của Ngô Tĩnh Vân truyền đến: "Phụ thân."
"Vào đi." Giọng nói của Ngô Quốc Lương có chút không kiên nhẫn. Ngô Tĩnh Vân cười lạnh một tiếng, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng, đẩy cửa bước vào, không nói một lời nào, quỳ gối trước mặt Ngô Quốc Lương.
Ngô phu nhân nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Ngô Tĩnh Vân, "Bây giờ ngươi chủ động nhận sai cũng vô dụng."
Ngô Tĩnh Vân liếc nhìn bà ta một cái, rồi lại nhìn Ngô Quốc Lương, "Phụ thân, Hầu phu nhân lúc ở Sùng Quang tự nói với nữ nhi muốn hủy bỏ hôn ước."
Ngô Quốc Lương không lên tiếng, ánh mắt thăm dò nhìn nữ nhi này của mình. Phùng Thị nói nàng ta đã hại Tĩnh Xu, ông ta không tin, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ.
"Phụ thân," Ngô Tĩnh Vân làm như không nhìn thấy sự nghi ngờ của Ngô Quốc Lương, vươn tay túm lấy vạt áo của ông ta, khóc lóc nói: "Mẫu thân ở trước mặt Hầu phu nhân, nói ta hại muội muội, muội muội lại làm ra loại chuyện đó, Hầu phu nhân nói … nói gia phong Ngô phủ chúng ta bất chính, muốn từ hôn, hu hu hu… Phụ thân, nữ nhi nếu như bị Hầu phủ từ hôn, làm sao có thể sống được đây!"
Hai mắt Ngô Quốc Lương hơi nhắm lại, giống như không nghe thấy tiếng khóc của Ngô Tĩnh Vân. Điều ông ta quan tâm bây giờ không phải là Ngô Tĩnh Xu đã mất trinh tiết, không phải là Ngô Tĩnh Vân sẽ bị từ hôn, điều ông ta quan tâm nhất bây giờ chính là, làm thế nào để bịt kín miệng của Hầu phu nhân và Tiêu Ngọc Thần.
Một lúc sau, ông ta nhìn Ngô Tĩnh Vân nói: "Ngươi đứng dậy đi."
Ngô Tĩnh Vân đứng dậy, lại nghe Ngô Quốc Lương nói: "Hầu phu nhân có nói khi nào từ hôn không?"
Ngô Tĩnh Vân lau nước mắt, "Nói là ba ngày sau."
"Lão gia," Ngô phu nhân thấy Ngô Quốc Lương không còn nói gì về chuyện Ngô Tĩnh Xu nữa, liền chỉ vào Ngô Tĩnh Vân nói: "Tĩnh Xu bị nàng ta hại thành như vậy, ngài không quan tâm sao?"
"Mẫu thân, người cứ nói ta hại muội muội, vậy người có chứng cứ gì không?" Ngô Tĩnh Vân nói.
Ngô phu nhân: "Có phải ngươi làm hay không, thẩm vấn nha hoàn của ngươi liền biết."
Ngô Tĩnh Vân: "Mẫu thân còn muốn đánh người cho nhận tội sao?"
"Được thôi," Ngô Quốc Lương cắt ngang cuộc cãi vã của hai người, giọng đầy tức giận: "Giờ này còn tranh chấp làm gì? Không biết xấu hổ sao? Phân biệt nặng nhẹ thế nào? Nếu chuyện hôm nay bị người ngoài biết được, các ngươi khỏi cần sống nữa, cút hết ra ngoài cho ta!"
Ngô phu nhân nghiến răng không cam, quay người đi ra ngoài. Ngô Tĩnh Vân hành lễ với Ngô Quốc Lương rồi mới xoay người rời đi. Vừa ra đến bên ngoài, đã thấy Ngô phu nhân trừng mắt nhìn nàng ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Ngô Tĩnh Vân cười khẩy, bước lướt qua bà ta rồi đi thẳng ra ngoài.
"Tiện nhân, ngươi cứ chờ xem." Ngô phu nhân nhìn bóng lưng Ngô Tĩnh Vân đang xa dần, nghiến răng nói.
"Nếu ta là tiện nhân, vậy nữ nhi làm chuyện đồi bại với hòa thượng của bà thì là cái gì?" Ngô Tĩnh Vân buông lại một câu rồi rời đi.
Vị kế mẫu này đến giờ vẫn chưa hiểu rõ, cái gì là thứ mà vị phụ thân kia của nàng ta coi trọng nhất.
Vị phụ thân kia của nàng ta, thứ ông ta coi trọng nhất chính là danh tiếng và con đường quan lộ của bản thân.