Xuyên Thành Vợ Cũ Độc Ác Của Quyền Thần Bị Lưu Đày

Chương 140: Danh tiếng quá đỗi quan trọng

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thẩm Thiếu Lỗi và Trâu thị đã đoán được cha nương gọi bọn họ đến sẽ nói gì.

Bọn họ nghĩ cùng lắm thì bị quở trách một trận.

Bọn họ cũng chẳng thấy có gì.

Đúng vậy, trước khi bọn họ đi tìm muội muội, đã nghĩ qua hậu quả, không cảm thấy có vấn đề gì lớn.

Vì vậy mới dám làm như vậy.

Thẩm Thiếu Lỗi và Trâu thị khi làm việc, vẫn sẽ có xu hướng tìm lợi tránh hại.

Bởi vì cảm thấy không có tổn thất gì đối với bọn họ, có lẽ còn có lợi, nên mới làm chuyện như vậy.

Bọn họ sao cũng không ngờ rằng sau khi cha nương biết chuyện, gọi bọn họ đến đây, lại bắt bọn họ ký vào thư đoạn tuyệt thân thích.

Thẩm Thiếu Lỗi và Trâu thị theo phản xạ mà run lên một cái.

Ở trong thôn sinh sống, đoạn thân thư có ý nghĩa gì, không cần nói thì bọn họ cũng biết.

Chuyện này đương nhiên rất nghiêm trọng.

Tương đương với việc không còn can hệ gì đến phụ mẫu hay huynh đệ tỷ muội nữa.

Trâu thị dù sao cũng là một phụ nhân, bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, không biết phải làm sao.

Hơn nữa nàng biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.

“Ngoại tộc của nàng còn có huynh trưởng, trong phủ huynh trưởng lại có nữ nhi. Tuy nay tuổi hãy còn thơ dại, nhưng… thanh danh của khuê các nữ tử vốn hệ trọng, một khi bị vạ lây, e rằng sẽ ảnh hưởng đến các tiểu thư nơi ngoại gia. Mà việc thân thư ấy, còn nghiêm trọng hơn cả bị bỏ hưu.”

Sở dĩ nàng dám gây sự, không gì khác hơn là nàng nghĩ rằng mình đã sinh nhi tử cho Thẩm gia, khiến phụ mẫu có tôn nhi, nên phụ mẫu sẽ không đời nào để Thẩm Thiếu Lỗi hưu nàng.

Thêm vào đó, Thẩm Thiếu Lỗi lại đứng về phía nàng, chứ không đứng về phía phụ mẫu.

Cho nên nàng mới có phần ỷ thế không sợ.

Nhưng hiện tại, nói trong lòng nàng không hoảng loạn không sợ hãi thì đều là giả.

Nàng nhất thời có chút thần hồn nát thần tính.

Nàng nhìn về phía Thẩm Thiếu Lỗi, giờ phải làm sao đây?

Thẩm Thiếu Lỗi siết chặt hai tay thành quyền, lúc này không còn cúi đầu nữa, y ngẩng đầu nhìn phụ mẫu.

Trong mắt y mang theo phẫn nộ cùng hận ý, hai mắt đỏ ngầu.

“Phụ mẫu vì sao lại đối xử với nhi tử như vậy?”

“Nhi tử sai chỗ nào? Trước đây những việc nặng nhọc trong nhà, ngoài đồng nhi tử đều làm, chỉ vì phân gia ư? Người trong thôn phân gia là lẽ thường, sao lại đoạn thân? Phụ mẫu không muốn quản sống c.h.ế.t của nhi tử nữa sao?”

Thẩm Thiếu Lỗi trước đây khi đối mặt với phụ mẫu đều cúi đầu không nói, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc trong mắt y.

Lúc này y ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn phụ mẫu, ánh mắt mang theo oán hận không cam lòng, cảm xúc lập tức bộc lộ ra ngoài.

Có lẽ y cảm thấy đến lúc này, không cần che giấu cảm xúc nữa.

Thẩm Thừa Chu và Thôi thị đều bị ánh mắt của Thẩm Thiếu Lỗi làm cho kinh ngạc.

Trước đây họ nghĩ rằng nhi tử này chỉ trầm mặc ít lời, biết nhi tử này có chút tư tâm, nhưng không ngờ y lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn họ.

Thậm chí còn mang theo cảm giác oán hận sao?

Thôi thị cũng không hiểu, nàng đã làm sai điều gì, sao lại thành ra thế này.

Lão đại và lão đại tức phụ cúi đầu, tay chân không biết để đâu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bọn họ cũng bị dọa sợ rồi.

Vừa nãy phụ mẫu bảo nhị đệ nhị đệ tức phụ ký đoạn thân thư, tuy không nói bảo bọn họ cũng ký, nhưng bọn họ sợ a.

Ngày thường có thể tranh chấp nhỏ nhặt, nhưng chuyện như thế này thì không thể hồ đồ.

Sở dĩ bọn họ ngay từ đầu quyết tâm phân gia, cũng là muốn cho Tùng Tài đi học.

Nhưng nếu Tùng Tài đi học, danh tiếng lại quá quan trọng rồi.

Hơn nữa bọn họ trong lòng cũng hiểu, phụ mẫu đối với bọn họ cũng đã rất tốt rồi.

Cho nên sau khi phân gia, Đổng thị không giống Trâu thị mà đến trước mặt phụ mẫu gây sự.

Tuy không thường xuyên hiếu thuận, nhưng cũng không nghĩ đến việc đục khoét.

Tuy ghen tỵ lão tam lão tứ được muội muội giúp đỡ, nhưng bọn họ cũng hiểu, phân gia là do bọn họ đề xuất.

Chỉ có thể thầm hối hận trong lòng.

Chẳng lẽ lại quay về nói không phân gia nữa sao, như vậy chẳng phải sẽ bị người ta chê cười.

Bọn họ có tư tâm, nhưng chưa đến mức muốn hại huynh đệ.

Cùng lắm là ích kỷ hơn một chút, tính toán cho mình nhiều hơn một chút, không thân thiết với phụ mẫu mà thôi.

Đổng thị cũng không ba ngày hai bữa chạy đến trước mặt phụ mẫu.

Nàng biết phụ mẫu nhìn thấy nàng sẽ tức giận, cho nên thường tránh mặt một chút.

Đương nhiên bọn họ thừa nhận có tư tâm, nhưng lúc này cũng sợ rồi.

Nói trắng ra, trước đây bọn họ dám gây sự như vậy, không gì khác hơn là nghĩ phụ mẫu dễ nói chuyện, sẽ không bỏ mặc sống c.h.ế.t của bọn họ.

Không cần thật sự dùng hiếu đạo để áp chế bọn họ.

Nói thế nào cũng phải suy nghĩ cho tôn nhi chứ.

Nhưng khi phụ mẫu thật sự nghiêm túc, bọn họ từ trong lòng run sợ.

Sau này ở trong thôn làm sao mà sống đây.

Lý Chính và mấy vị Tộc Trưởng nhìn thái độ của lão nhị, đều lắc đầu thở dài.

Lão nhị đã hết thuốc chữa rồi.

Lúc này mà còn dám oán hận phụ mẫu.

Thẩm Thừa Chu liếc nhìn Thẩm Thiếu Lỗi, nói: “Lão nhị, đã ngươi hỏi như vậy, vậy ta hỏi ngươi, phụ mẫu có nghĩa vụ nuôi ngươi khôn lớn, nhưng không có nghĩa vụ phải mãi mãi bị các ngươi bóc lột, đúng không?”

“Ngươi muốn cưới tức phụ, muốn phân gia, muốn làm chuyện gì, ta và nương ngươi không chiều theo ngươi sao?”

“Khi còn nhỏ năm mất mùa, ta và nương ngươi tự nhịn đói, đem lương thực cũng cho các ngươi ăn, chưa từng nói chúng ta ăn mà không cho các ngươi ăn.”

“Nuôi ngươi khôn lớn rồi, còn phải mãi mãi quản ngươi hay sao?”

“Ngươi đã phân gia rồi, ngươi sống cuộc sống của riêng ngươi, còn đến oán hận chúng ta hay sao?”

“Ngươi hãy để Lý Chính và Tộc Trưởng nói lời công đạo, để người trong thôn nói lời công đạo, ta và mẫu thân ngươi chưa từng có lỗi với ngươi.”

“Trước khi phân gia, nương ngươi cũng chưa từng hành hạ tức phụ ngươi đúng không?”

“Ngươi cưới tức phụ đòi hai lạng bạc sính lễ, khi đó nhà chúng ta không có tiền đó, còn mượn nhà Lý Chính năm trăm văn tiền, chuyện này không nói với ngươi, nhưng ngươi cũng không thấy là lẽ đương nhiên.”

“Hơn nữa, trong thôn chúng ta nhà nào bỏ ra hai lạng bạc làm sính lễ?”

“Cứ mãi để ngươi vòi vĩnh, cứ mãi làm theo ý ngươi, ngươi liền cho rằng phụ mẫu nợ các ngươi hay sao?”

Thẩm Thừa Chu ngày thường chưa từng nói nhiều lời như vậy, lần này nói một hơi nhiều đến thế, đột nhiên khiến Lý Chính và Tộc Trưởng đều cảm thấy, Thẩm Thừa Chu này ngày thường nhìn có vẻ trầm lặng, hóa ra lại có thể nói nhiều đến vậy.

Trước đây khi Thẩm Thừa Chu đưa tức phụ và con cái đến thôn bọn họ định cư, khi đó bọn họ đã cảm thấy họ trông không giống người bình thường.

Lúc này nói chuyện cũng có lý lẽ như vậy.

Thẩm Thiếu Lỗi bị nói đến đỏ bừng mặt.

Nhưng bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, y cảm thấy mất mặt.

“ Nhưng phụ mẫu làm như vậy, là muốn ép c.h.ế.t chúng con, không màng thể diện danh tiếng của chúng con, vì sao, phụ mẫu đối với chúng con lại thiên vị đến vậy.”

Thẩm Thừa Chu cười cười, “Thiên vị?”

“Thiên vị chỗ nào? Từ nhỏ ăn cùng một bữa cơm lớn lên, sính lễ cưới tức phụ của ngươi ngược lại cao hơn, ngươi phân gia đòi ruộng tốt cũng đã cho, những lời ngươi nói lúc phân gia, chẳng lẽ không phải đang ép ta và nương ngươi?”

“Còn muội muội ngươi, muội muội ngươi đã xuất giá, sống ở nhà chồng, sao ngươi không nghĩ các ngươi đến gây sự, là muốn ép c.h.ế.t muội muội các ngươi?”

“Hơn nữa, ngươi cũng không phải nhi tử của chúng ta, nếu chúng ta muốn ép c.h.ế.t ngươi, ban đầu không cứu ngươi là được rồi.”

Câu nói này của Thẩm Thừa Chu như một tiếng sét đánh thẳng vào đầu Thẩm Thiếu Lỗi.

“Cái gì không phải nhi tử của ngươi?” Thẩm Thiếu Lỗi trợn to hai mắt, đồng tử đỏ ngầu vô cùng.

Thẩm Thừa Chu nhướng mày, lấy ra khế thư đã sớm lấy từ trong hòm ra nói: “Năm đó khi ngươi bảy tháng tuổi, bị sốt, cha nương ngươi muốn vứt bỏ ngươi để ngươi tự sinh tự diệt, chúng ta đã cứu ngươi, cha nương ngươi muốn bạc, khi đó chúng ta đã dùng ba lạng bạc mua ngươi…”

“Vốn dĩ nghĩ rằng chỉ là một mạng người, dù thế nào cũng không thể bỏ mặc, cứ coi như làm việc thiện, sau này đến Hạnh Hoa Thôn định cư, cũng đã đến nha môn đăng ký, thân thế của ngươi nha môn đều có ghi chép.”

Năm đó Thẩm Thừa Chu cũng không nghĩ sẽ làm gì để phòng bị, chỉ là cảm thấy y có cha nương ruột, đừng để khi có tai họa lại bị bán đi, quay đầu lại tìm đến gây sự, nên đã đến nha môn đăng ký.

Ngay cả Lý Chính cũng biết chuyện này.

Xuyên Thành Vợ Cũ Độc Ác Của Quyền Thần Bị Lưu Đày

Chương 140: Danh tiếng quá đỗi quan trọng