Xuyên Thành Vợ Cũ Độc Ác Của Quyền Thần Bị Lưu Đày

Chương 187: Cảm giác an toàn

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tô Tuyết Y nhìn Thẩm Nguyệt Dao lúc này toàn thân cảnh giác, theo bản năng chắn trước người hắn, ánh mắt hắn dịu đi nói: “Dao nương, không cần lo lắng, chúng ta đi đường núi, bọn họ chắc hẳn đi sơn đạo.”

Thẩm Nguyệt Dao gật đầu nói: “Được.”

“Chỉ là nếu đi đường núi vòng qua thì xe ngựa lớn thế này chỉ có thể bỏ lại ở đây thôi.”

“Chỉ có thể dắt ngựa đi vòng qua đường núi.”

“ Nhưng thân thể của chàng có chịu nổi không?”

Thẩm Nguyệt Dao lo lắng Tô Tuyết Y sẽ mệt mỏi.

Trong tiềm thức, Thẩm Nguyệt Dao vẫn đối đãi Tô Tuyết Y như một thư sinh.

Tô Tuyết Y nhẹ nhàng nói: “Dao nương, ta không sao, đừng lo lắng.”

Tô Tuyết Y trong lòng thở dài, khi gặp nguy hiểm, Dao nương theo bản năng muốn bảo vệ hắn.

Thực ra hắn là nam nhân, đáng lẽ ra hắn phải bảo vệ Dao nương.

Thẩm Nguyệt Dao ngồi xổm xuống, áp tai xuống đất, lắng nghe động tĩnh.

Nàng cảm nhận được tiếng chấn động khi đội ngựa giẫm trên mặt đất ở cách đó không xa.

Thông qua những điều này để phán đoán và phân tích, số lượng người của đội ngựa không ít.

Nếu là mã phỉ, ít nhất cũng hơn một trăm người.

Mã phỉ g.i.ế.c người không chớp mắt, huống hồ là vào đêm mưa gió.

Thẩm Nguyệt Dao không thể mạo hiểm sự an nguy của Tô Tuyết Y.

Hai người chỉ có thể đi sâu vào rừng núi.

May mà trước đó Thẩm Nguyệt Dao đã chuẩn bị áo mưa.

Thời điểm này, áo mưa mà mọi người thường mặc đa số là áo tơi, nếu không ra ngoài thì dùng ô.

Thẩm Nguyệt Dao nhớ hai tháng trước Tô Tuyết Y đã nói, hai tháng sau trời sẽ có mưa lớn.

Thế nên nàng đã chuẩn bị áo mưa trước, đương nhiên là tự tay nàng dùng giấy dầu làm.

Có một chiếc áo mưa nàng đặt trên rương hành lý của Tô Tuyết Y, còn một chiếc nàng đặt trong không gian.

Như vậy khi xuất hành sẽ tiện lợi, lúc nào trời mưa có thể trực tiếp dùng áo mưa.

Hai người mặc áo mưa, dắt ngựa đi vào rừng.

Ban đầu ở bên ngoài, họ chưa cảm thấy gì, nhưng càng đi sâu vào trong, họ càng thấy khu rừng này không phải một khu rừng bình thường.

Đang đi, bỗng nhiên có một con mãng xà từ cành cây bên cạnh lao tới.

Thẩm Nguyệt Dao có năng lực cảm nhận nguy hiểm rất mạnh, ngay khoảnh khắc cảm nhận được nguy hiểm, nỏ cơ quan trong tay nàng đã sắp sửa b.ắ.n ra.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, thân hình Tô Tuyết Y đã sớm động.

Không biết hắn dùng ngón tay thế nào, con mãng xà kia trực tiếp bị b.ắ.n ra xa, bảy tấc của nó cắm phập vào một cành cây, lập tức tắt thở.

Thẩm Nguyệt Dao quay người nhìn bộ dạng con mãng xà đã chết, nàng ngây người.

Nàng có chút khó tin, điều này phải cần võ công rất mạnh mới có thể làm được.

Thẩm Nguyệt Dao quay người nhìn Tô Tuyết Y, có chút ngẩn ngơ.

Tô Tuyết Y có nội lực, dưới đêm tối vẫn nhìn rõ mọi vật.

Hắn đối diện với ánh mắt của Thẩm Nguyệt Dao, khẽ thở dài nói: “Dao nương, đã làm nàng sợ rồi.”

Thẩm Nguyệt Dao lắc đầu nói: “Ta chỉ thấy chấn động thôi, vừa rồi là chàng làm sao?”

Tô Tuyết Y nhẹ nhàng nói: “Ừm, Dao nương, ta đã hồi phục một phần nội lực.”

Thẩm Nguyệt Dao cảm thấy đây đâu phải là một chút nội lực, nội lực này thật mạnh mẽ.

Nàng đến từ thời đại khoa kỹ, vào thời điểm đó, thân thủ của nàng cũng có thể xưng là hạng nhất.

Nhưng đó cũng chỉ phù hợp cho cận chiến, giờ đây dù có dựa vào linh khí không gian mà sở hữu một ít lực lượng linh khí, nhưng vẫn không thể sánh bằng cao thủ có nội lực của thời đại này.

Thẩm Nguyệt Dao hoàn hồn lại, cười nói: “Vậy thì không cần lo lắng nữa rồi, khu rừng này dù có nguy hiểm thế nào, chúng ta đều không sợ.”

Thẩm Nguyệt Dao trên đường đi đều rất cẩn thận, chỉ nghĩ hết lòng bảo vệ Tô Tuyết Y.

Giờ đây biết Tô Tuyết Y cũng có công phu và nội lực, Thẩm Nguyệt Dao liền yên tâm hơn rất nhiều.

Nhìn sắc mặt Thẩm Nguyệt Dao, Tô Tuyết Y khẽ cười thanh nhã, nếu không phải hai người đang mặc áo mưa, Tô Tuyết Y đã muốn vuốt mái tóc của Thẩm Nguyệt Dao.

Nói chuyện một lát xong, hai người không chậm trễ thời gian nữa, tiếp tục lên đường.

Đi được hai canh giờ hơn, hai người tiến vào sâu trong rừng.

Lúc này, Thẩm Nguyệt Dao và Tô Tuyết Y bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm của dã thú vọng lại từ trong rừng.

Tiếng gầm này quá quen thuộc, cũng khiến lòng người không khỏi khẽ run lên.

Ngay cả khi nghe tiếng gầm trên các câu chuyện kể, hoặc trong sách vở, cũng không thể chấn động tâm can bằng tiếng gầm nghe tận tai.

Thì ra đây mới là tiếng gầm của hổ thực sự.

“Là hổ, khu rừng này lại có hổ!”

Sắc mặt Tô Tuyết Y cũng ngưng trọng lại, “Thú vương!”

Tô Tuyết Y cũng không ngờ tới khu rừng này lại có thú vương.

Thẩm Nguyệt Dao nói: “Chúng ta mau chóng lên đường, vòng qua nơi có tiếng gầm, đi xuống núi về phía đó.”

Thẩm Nguyệt Dao dùng ngón tay chỉ về một hướng khác.

Tô Tuyết Y tập trung tinh thần gật đầu.

Hai người nhanh chóng lên đường.

Tuy nhiên nửa canh giờ sau, họ chạm trán một con hắc hùng khổng lồ.

Con hắc hùng trực tiếp lao tới tấn công Thẩm Nguyệt Dao và Tô Tuyết Y.

Thân hình nó khổng lồ, khi nó lao tới, mặt đất cũng rung chuyển theo.

Không đợi Thẩm Nguyệt Dao có hành động, Tô Tuyết Y đã ôm lấy Thẩm Nguyệt Dao vận khinh công nhảy vút lên, lên cây.

Thẩm Nguyệt Dao cúi đầu nhìn con ngựa dưới đất nói: “Còn có ngựa!”

Con ngựa này là một tuấn mã, đáng giá không ít bạc, Thẩm Nguyệt Dao có chút không nỡ để ngựa bị hắc hùng ăn mất.

Nếu ở trên đường cái thì còn đỡ, ngựa có thể phi nhanh.

Nhưng đây là rừng núi rậm rạp, cây cối mọc um tùm, có những loại cỏ cây còn rất cao, che lấp cả đầu gối.

Trời lại đang mưa, trong hoàn cảnh như vậy, ngựa không thể chạy nhanh.

Nhưng hắc hùng trong hoàn cảnh này lại lao đi với tốc độ cực nhanh, thân hình khổng lồ, nhìn thôi đã rất đáng sợ.

Tô Tuyết Y từ trên cây cao nhảy xuống, ngay khoảnh khắc hắc hùng định cắn c.h.ế.t ngựa, bàn tay Tô Tuyết Y vỗ lên đầu nó.

Trông như chỉ là khẽ vỗ một cái, con hắc hùng liền cái "rầm" một tiếng ngã lăn ra đất.

Thẩm Nguyệt Dao nhìn cảnh tượng này, cảm giác như đang xem một màn võ hiệp trong truyền thuyết, có một cảm giác không chân thực.

Vẫn luôn, nàng tưởng rằng Tô Tuyết Y chỉ là một thư sinh yếu đuối, vậy mà lại trở nên lợi hại đến thế.

Đây chính là cao thủ đây mà!

Quan trọng là khi hắn vận dụng nội lực, nhìn lại vô cùng tuấn tú tiêu sái.

Tô Tuyết Y vận khinh công lên cây, khẽ nói: “Không sao nữa rồi.”

Hắn cách lớp áo mưa, khẽ vỗ vỗ đầu Thẩm Nguyệt Dao, rất dịu dàng, mang theo hơi thở an ủi.

Thẩm Nguyệt Dao khoảnh khắc này, cảm nhận được sức mạnh của Tô Tuyết Y.

Cũng cảm nhận được nàng đang được hắn bảo vệ.

Thẩm Nguyệt Dao ngẩn người ra chợt hiểu được, thế nào là cảm giác an toàn.

Tô Tuyết Y nói: “Ta đưa nàng xuống.”

Thực ra Thẩm Nguyệt Dao cảm thấy không cần, nàng có thể mượn lực từ ngọn cây, nhảy xuống từ trên đó.

Nhưng chưa đợi nàng nói, Tô Tuyết Y đã đưa nàng xuống.

Hai người biết nơi này không nên ở lại lâu, họ phải nhanh chóng lên đường.

Sau khi đi đường trong rừng núi suốt hai ngày, họ từ trên núi xuống, đến một trấn nhỏ khác.

Lúc này mưa cũng đã tạnh.

Trong rừng núi, hai người hầu như chỉ ăn lương khô, đến trấn, nhìn thấy có dấu hiệu của người ở.

Thẩm Nguyệt Dao và Tô Tuyết Y liền muốn ăn chút cơm nóng.

Họ thấy một tiệm hoành thánh, liền vào tiệm ăn cơm.

Trong tiệm còn rất nhiều bàn, còn có một số người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

“Nghe nói chưa, Bắc Lâm trấn có mấy thôn c.h.ế.t không ít người, đều là bị sơn phỉ giết.”

Xuyên Thành Vợ Cũ Độc Ác Của Quyền Thần Bị Lưu Đày

Chương 187: Cảm giác an toàn