"Hai anh em nhà họ Phương và Đại đội trưởng Bùi không phải dạng vừa đâu, huống hồ các anh không thấy vẻ mặt hưng phấn của Đại đội trưởng Bùi khi đến nhà họ Phương vào buổi sáng sao? Nếu thực sự có người dám phá hoại chuyện đại sự của anh ấy thì tôi sợ anh ấy không phải là người dễ xoa dịu đâu."
Thôi khỏi nói cũng biết, người khác đã có ý trung nhân rồi mà vẫn cố chen chân vào thì đúng là không biết xấu hổ, loại người này thực sự ai cũng ghét.
————
Bên phía Bùi Từ cũng bận rộn không kém, sáng đến văn phòng liền gọi điện về nhà trước, kết quả vì gọi quá sớm, bố mẹ anh vẫn còn ngủ say nên không ai bắt máy.
Cuối cùng đợi đến khi kết thúc huấn luyện, anh thậm chí chẳng kịp nghỉ ngơi lấy một phút, chạy thẳng về văn phòng, lòng nóng như lửa đốt gọi điện về nhà.
Tại nhà họ Bùi
Tống Trinh làm việc ở phòng tuyên truyền, hôm nay ít việc nên về sớm. Vừa đến cổng đại viện thì thấy chồng vừa được xe đưa về.
Thấy vợ cũng về sớm, Bùi Minh Tuyên cười bảo: "Cũng không biết thằng con trai của em có chuyện gì mà làm cái vẻ thần thần bí bí thế không biết."
"Nếu không có chuyện gì đàng hoàng, đợi đến Tết về anh sẽ đánh gãy giò nó." Bùi Minh Tuyên vốn đã bận tối mắt tối mũi, vậy mà còn bị cái thằng con trai trời đánh này bày trò khiến ông phát điên, trong lòng cũng có chút ấm ức.
Chủ yếu là thằng con trai trời đánh này năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi sáu rồi, sắp sửa bước sang tuổi băm rồi mà vẫn lẻ bóng, đến lão Thái có lòng giới thiệu cho nó mà nó cũng khăng khăng từ chối, không biết suốt ngày nó bận rộn chuyện gì không đâu?
Giờ thì hay rồi đó, gọi điện cũng úp úp mở mở, nói năng nửa vời, nếu không phải bố đẻ, chắc nó còn chẳng thèm về thăm nhà nữa là.
Sáng nay hai vợ chồng họ đều không nghe được điện thoại của con, là dì giúp việc nghe máy, nói là cậu út có nhắn với họ là trưa nay có chuyện rất quan trọng muốn nói với họ, nhờ dì nhất định phải nhắn lại cho bố mẹ.
Đợi đến khi Bùi Minh Tuyên và Tống Trinh dậy thì chỉ nhận được đúng một câu vỏn vẹn như vậy. Vợ chồng họ gọi điện lại thì đầu dây bên kia đã không còn ai nhấc máy, chắc mẩm thằng con đã ra thao trường huấn luyện rồi.
Mặc dù mỗi người đều chửi rủa thằng bé mấy câu nhưng đến trưa vẫn tề tựu đông đủ ở nhà từ sớm.
Tống Trinh liếc xéo chồng một cái: "Anh chỉ được cái mồm là to thôi, nếu thực sự không có chuyện gì thì đến Tết xem anh có đánh nó không."
Bùi Minh Tuyên cũng lẫy lừng uy phong một đời, đặc biệt là nơi chiến trường, nhưng trước mặt vợ mình thì thay đổi thái độ 180 độ, dò hỏi vợ bằng giọng điệu hết sức cẩn trọng: "Nếu anh đánh nó thật thì em đồng ý không?"
"Nếu anh thực sự dám làm thế, em sẽ xử đẹp anh trước."
Bị vợ liếc một cái, Thủ trưởng Bùi lập tức thay đổi thái độ 180 độ: "Bộ trưởng Tống đã vất vả nhiều như thế rồi, tôi chắc chắn sẽ không để Bộ trưởng Tống phải phiền lòng thêm chút nào nữa." Ý tứ trong lời nói rõ ràng là muốn làm vợ vui lòng.
" Đúng là đồ nịnh vợ, sao thằng út nhà mình sao chẳng học được tí bản lĩnh nịnh vợ nào của anh? Nếu có bản lĩnh này thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng về chuyện đại sự của nó." Là cha mẹ thì luôn lo lắng cho con cái. Từ lúc nhỏ thì lo chuyện học hành, lớn lên thì lo chuyện công việc, đến tuổi này rồi thì chuyện trăm năm lại trở thành gánh nặng lớn nhất.