Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 437

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Hàn Trầm đi cách họ không xa. Thực ra anh cũng tò mò muốn biết thầy Hồng sẽ nói gì với La Thường. Nhưng anh hiểu rõ, nếu La Thường cảm thấy chuyện này có thể chia sẻ, cô sẽ chủ động kể. Nếu cô không muốn nói, hoặc là không thích hợp để nói với anh, hoặc là La Thường cảm thấy thời cơ chưa đến, vậy thì anh sẽ không gặng hỏi. Thế nên, anh cố ý đi chậm lại vài bước, giữ khoảng cách vừa phải.

Trên đường, thỉnh thoảng có vài người qua lại, hay vài công nhân đạp xe lướt qua họ. Đợi đến khi xung quanh vắng người, thầy Hồng mới trầm giọng nói với La Thường: “Bác sĩ La, năng lực của cô, tôi và Hoàng Sinh đều đã tận mắt chứng kiến. Tôi tin rằng một người như cô, nếu đến Hương Thành, nhất định sẽ được chào đón nồng nhiệt, danh lợi song toàn.”

La Thường khẽ cười, đáp: “Cảm ơn lời vàng ý ngọc của ông. Chuyện đi Hương Thành hay không, tôi thực sự chưa từng nghĩ tới, để sau này hẵng tính vậy.”

Thầy Hồng lại nói: “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội – bác sĩ La hẳn đã từng nghe câu này rồi nhỉ?”

La Thường mơ hồ đoán được ý thầy Hồng, cô nói: “Thầy Hồng có thể chỉ giáo thêm một chút không?”

“Haha, sao có thể gọi là chỉ giáo được? Tôi tin với sự thông minh của bác sĩ La, hẳn cô đã từng trăn trở về chuyện này rồi.”

“ Nhưng tôi có cảm giác, suy nghĩ của cô vẫn còn khá bảo thủ.”

Vẻ mặt La Thường thoáng nghiêm trọng, cô mím môi, quay đầu hỏi: “Thầy Hồng, có phải ông đã nhìn thấu được điều gì không?”

Thầy Hồng vẫn nhìn thẳng về phía trước, không quay sang nhìn cô, nhưng lại trầm giọng nói: “ Đúng vậy, tôi nhìn ra được đôi điều. Nếu cô là người bình thường, có lẽ có thể sống yên ổn cả đời. Nhưng tiếc thay cô không phải người tầm thường. Nếu cứ mãi ở lại Thanh Châu, chỉ an phận hành nghề y, tôi e rằng trong vòng mười năm nữa cô sẽ gặp nguy hiểm cận kề.”

“Làm một quân cờ bị động, hay trở thành người cầm quân quyết định ván cờ, tất cả đều do cô lựa chọn.”

Ông ta vốn dĩ quen nói chuyện nửa vời, ẩn ý. Vậy mà hôm nay có thể nói với La Thường nhiều đến thế, quả thực là điều hiếm thấy.

La Thường mím chặt môi, cố nén lại tâm trạng rối bời. Cô thành khẩn nói: “Cảm ơn ông đã tận tình chia sẻ nhiều như vậy. Tôi cũng phần nào hiểu được ý của ông. Chuyện này tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng.”

Thầy Hồng gật đầu: “Được. Xong xuôi đợt này, tôi và Hoàng Sinh sẽ trở về Hương Thành. Rất hoan nghênh cô ghé thăm làm khách.”

“Nếu có dịp, tôi nhất định sẽ tới tận nhà để bái phỏng.” Thầy Hồng khách sáo, La Thường cũng đáp lại bằng sự lịch thiệp tương tự.

Lúc này, hai người họ chỉ còn cách bức tường ngoài công trường khoảng bảy tám trăm mét. La Thường bỗng cảm thấy một sự khó thở mơ hồ.

Sức khỏe cô vốn rất tốt, bình thường hoàn toàn không có những triệu chứng khó chịu tương tự.

Ban đầu, cô còn tưởng đó chỉ là ảo giác. Nhưng càng tiến lại gần, cảm giác này càng mạnh mẽ hơn. Đến khi cô chỉ còn cách bức tường ngoài công trường chừng bốn trăm mét, La Thường bỗng dưng cảm thấy lòng hoảng hốt tột độ.

Cô vội đặt tay lên cổ tay mình. Quả nhiên, nhịp tim đang đập thình thịch, nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Thế nhưng, sức khỏe cô luôn ở trạng thái tốt nhất, chắc chắn không mắc bệnh tim. Ngay cả cảm lạnh cũng hiếm khi mắc phải, tại sao tự dưng lại trở nên thế này?

Thầy Hồng nhận thấy sự bất thường ở cô, vội vàng dừng bước, hỏi: “Bác sĩ La, có phải cô đang cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”

La Thường đặt tay lên ngực, khẽ ấn, nói: "Dừng lại một chút đã, hình như có gì đó không ổn. Chỗ này chắc chắn đã từng xảy ra chuyện đóng cọc sống, nhưng tôi không biết cảm giác này của mình có liên quan đến việc đó hay không?"

Hàn Trầm lập tức bước tới, cúi đầu nhìn cô. Anh thấy sắc mặt cô tái nhợt, khác hẳn lúc vừa xuất phát.

Hàn Trầm cứ ngỡ La Thường đột nhiên bị bệnh, định hỏi han, nhưng cô lại nhìn về phía công trường cách đó không xa với vẻ khó hiểu. Một lát sau, cô mới nói với Hàn Trầm và thầy Hồng: "Nơi này có chút quái dị, càng đến gần, tôi càng cảm thấy khó chịu. Nhịp tim tăng nhanh, sức lực như bị rút cạn, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng theo."

Thầy Hồng khẽ giật mí mắt, tạm thời không nói gì, dường như đã suy đoán ra điều gì đó.

Hai ngày nay Hàn Trầm ở cùng Tiết Sí, cũng đã nghe không ít chuyện kỳ lạ từ miệng Tiết Sí, vì vậy anh cũng nắm rõ một vài thủ đoạn của các thuật sĩ giang hồ.

Anh nhìn thầy Hồng, hỏi: "Ông có cảm thấy điều gì bất thường không?"

Thầy Hồng chỉ tay về phía đông nam của công trường, đáp: "Chỗ đó chắc chắn đã có người bỏ mạng. Những điều khác tôi tạm thời chưa cảm nhận được, có lẽ bác sĩ La nhạy cảm hơn người bình thường."

"Tiểu La, cảm giác của cô hoàn toàn có thể không phải là ảo giác. Nếu cô chịu được, hãy thử đi thêm vài bước nữa. Không chịu được thì nói ngay, chúng ta có thể dừng lại bất cứ lúc nào."

La Thường hiểu ý ông. Có lẽ thầy Hồng đã nghĩ đến một khả năng nào đó.

Về phương diện này, thầy Hồng hiểu biết nhiều hơn cả cô và Hàn Trầm, vì vậy cô quyết định nghe theo lời ông, tiếp tục tiến về phía trước một đoạn.

Khoảng cách đến bức tường bao quanh công trường chỉ còn khoảng một trăm mét, La Thường mặt mày tái mét, bước đi loạng choạng.

Trong lúc di chuyển, Hàn Trầm đã muốn cô dừng lại, nhưng cô không chịu. Đến lúc này, Hàn Trầm thực sự không thể nhịn được nữa, nắm chặt cổ tay cô không cho cô đi tiếp.

Ngón tay anh vô tình chạm vào mạch cổ tay của La Thường, lúc này anh mới biết, nhịp tim của cô còn nhanh hơn lúc trước.

Nơi này quả thực không ổn. Nếu không, với tính tình điềm tĩnh của La Thường, chắc chắn sẽ không có phản ứng mạnh như thế.

Hàn Trầm nghiêm túc nhìn thầy Hồng, nói: "Không thể để cô ấy đi tiếp nữa. Tôi cảm thấy, e rằng chỗ này không chỉ dừng lại ở chuyện đóng cọc sống."

" Đúng vậy, cậu nói đúng. Tôi đoán, mục đích của kẻ xây dựng khu vui chơi giải trí này e rằng không hề đơn giản. Rất có thể, bên dưới đã bị người ta bố trí trận pháp."

Lúc này Hàn Trầm đã đưa La Thường quay trở lại. Trong chốc lát, họ đã lùi xa hơn một trăm mét. Tình trạng của La Thường cũng cải thiện hẳn, sự thay đổi rõ ràng ấy như đang chứng thực lời thầy Hồng.

Cùng lúc đó, Lư đội đã đến được bức tường ngoài và Hình đội, người đang giả làm người nhặt ve chai cách đó không xa, đều phát hiện ra bên phía họ có chuyện bất thường.

Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 437