Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 454

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

"Nhà máy chúng tôi mới được xây dựng chưa lâu, hiện tại các loại sản phẩm vẫn còn hạn chế, cơ bản chỉ có bấy nhiêu đó. Các vị còn muốn xem chỗ nào nữa không?" Mọi người vừa bước ra khỏi kho nguyên liệu số 3, người quản lý tiếp đón trung niên đã cười tít mắt hỏi họ.

Chuyện tỉnh sẽ cử người xuống kiểm tra, phía họ đã sớm nắm được thông tin qua một số kênh nội bộ. Họ thừa hiểu cuộc kiểm tra lần này là thật, không phải chỉ là màn dạo chơi lướt qua loa rồi về.

Vì vậy, họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng: đặc biệt nhập một lô nguyên liệu dược đạt chuẩn, cất vào một vài kho nguyên liệu thường dùng, thậm chí quy trình sản xuất thuốc cũng được điều chỉnh để đối phó với đợt kiểm tra này. Vị quản lý tin rằng sẽ không có bất cứ vấn đề gì phát sinh.

Đội trưởng Lư không thèm liếc mắt nhìn hay trả lời ông ta. Anh quay lưng bước thẳng đến trước hàng công nhân gần cửa kho, quét ánh mắt sắc bén qua từng gương mặt trong số hơn mười người đang đứng đó. Sau một lượt, anh đột ngột hỏi: "Trong kho nguyên liệu chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao?"

"Ai dám khẳng định ' có ', thì phải hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nếu không, tốt nhất nên giữ im lặng."

Lời nói đầy uy lực của anh vừa dứt, người quản lý trung niên có vẻ hoảng hốt, lộ rõ vẻ căng thẳng. Ông ta vội vàng giải thích: "Đồng chí, mấy người này chưa từng trải chuyện lớn gì. Thấy quan chức cấp cao và cảnh sát là họ đã run sợ, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát đâu ạ."

Đội trưởng Lư khoát tay gạt ông ta sang một bên, lạnh giọng ra lệnh: "Chưa đến lượt ông trả lời thì đừng mở lời. Tránh ra một bên đi."

Bị chặn họng, người quản lý trung niên không khỏi lộ vẻ lo lắng. Ánh mắt ông ta lướt nhanh qua từng gương mặt công nhân, ngầm chứa ý cảnh cáo.

Nhưng những mánh khóe này chẳng có tác dụng gì đáng kể đối với Đội trưởng Lư, một cảnh sát lão luyện. Anh giơ tay chỉ vào một thanh niên cao khoảng một mét bảy măm: "Nguyên liệu mà nhà máy thường xuyên sử dụng được cất ở đâu, cậu hẳn là biết rõ, phải không?"

"Nếu biết thì bây giờ hãy dẫn chúng tôi đi. Nếu cậu không nói, rồi sau đó chúng tôi tự điều tra ra được, thì đó sẽ là tội bao che. Suy nghĩ cho kỹ đi, nên nói hay không nên nói?"

"Những người khác cũng vậy. Biết mà không báo, một khi chúng tôi điều tra ra sự thật, sẽ tìm đến từng người các cậu. Nhưng lần sau khi chúng tôi tìm, các cậu e rằng sẽ không còn ở trong nhà máy này nữa, mà có thể là trong trại giam rồi đấy."

Dứt lời đòn tâm lý, Đội trưởng Lư nhìn thẳng vào người thanh niên, không hề giục giã cậu ta đưa ra quyết định ngay lập tức.

Tất cả những người có mặt đều nhận ra, các công nhân đó dường như chẳng có chính kiến gì, trông họ hoảng hốt, trên mặt hiện rõ vẻ bối rối. Vài người thậm chí còn vô thức lén nhìn người thanh niên vừa bị chỉ điểm.

Người thanh niên vứt điếu thuốc đang vắt trên tai xuống đất, rồi quay lưng bước đi. Cậu ta vừa xoay người, người quản lý tiếp đón trung niên lập tức hoảng hốt, cố gắng gọi lớn từ phía sau: "Này Đinh kia, cậu tính làm gì vậy, cậu điên rồi sao?!"

Anh chàng thanh niên quay đầu lại liếc ông ta một cái, trong mắt ánh lên vẻ chế giễu khinh thường. Giọng điệu cũng tràn đầy mỉa mai: "Ông hét cái gì mà hét? Ông muốn làm chó cho người ta thì cứ làm, đừng có ở đây mà la lối với tôi. Cũng không xem giờ giấc là lúc nào rồi, thật sự cho rằng có thể che giấu đến mức không ai hay biết gì sao?"

"Cậu...!" Những lời nói của cậu ta khiến người quản lý tức đến nỗi thở dốc, rõ ràng là giận đến tái mặt.

La Thường và những người khác theo chân anh chàng thanh niên đi qua những lối quanh co, mất khoảng bảy tám phút đồng hồ, cuối cùng cũng đến trước một cánh cửa sắt kiên cố nằm khuất trong một góc.

Trên cánh cửa là một ổ khóa lớn, trông rất chắc chắn. Nếu dùng sức phá, e là sẽ tốn không ít công sức.

Anh chàng thanh niên lấy ra chùm chìa khóa riêng, tìm được một chiếc phù hợp. Một tiếng "cọt kẹt" vang lên, cánh cửa từ từ mở ra.

Bên trong khá trống hoác, trên nền xi măng và ván gỗ chất đầy những bao dược liệu. Quách lão không nén được tiếng thở dài, nói: "Đây mới chính là nguyên liệu mà họ thường dùng phải không? Mấy thứ trong các kho kia, chắc là họ mua vội vàng để đối phó với đoàn kiểm tra thôi."

Ai nấy đều tán thành, tỏ vẻ rất đồng tình với lời nói của ông.

Cánh cửa kho bí mật được mở ra, những bí mật về nguyên liệu của nhà máy dược phẩm Hưng Nguyên cũng không thể che giấu thêm được nữa.

La Thường tùy ý chọn năm bao để kiểm tra, và kết quả khiến anh thực sự kinh ngạc.

Đến khoảng bốn giờ chiều, tình hình tất cả các loại dược liệu trong kho đã được kiểm tra và thống kê. Những trường hợp dùng dược liệu rẻ tiền thay thế loại đắt tiền quả thực không ít, vậy thì chất lượng sản phẩm thuốc của nhà máy này đương nhiên không thể đảm bảo được.

La Thường cúi người xuống, thọc tay vào một bao, lấy ra một nắm ma hoàng vẫn còn xanh xám. Vẻ mặt anh vô cùng phức tạp khi nói với Quách lão và những người khác: "Dược liệu có vấn đề không hề ít. Chưa kể đến dược liệu giả, ngay cả những loại thật cũng có không ít là hàng kém chất lượng, giá rẻ mạt. Những dược liệu như thế này, dù có xử lý khéo léo đến đâu, hiệu quả cũng chẳng thể tốt hơn là bao." La Thường không khỏi thở dài thườn thượt.

Vừa nói, cô vừa giơ cao cây ma hoàng trong tay, cho Quách lão cùng mọi người xem: " Nhưng cây ma hoàng này khá đặc biệt, chất lượng rất tốt. Chỉ cần nhìn màu sắc là biết nó được phơi âm can trong nhà, chứ không phải phơi nắng. Khi phơi khô cũng không được chất chồng lên nhau, nếu không thì màu sắc sẽ không đẹp như vậy."

Quách lão hiểu phần nào ý cô muốn nói, liền đáp: "Không chỉ tốt đâu! Lượng ma hoàng này còn rất lớn, so với các loại dược liệu khác thì quả thực nhiều vô kể."

"Trong các loại sản phẩm mà nhà máy bọn họ sản xuất, có mấy loại cần dùng ma hoàng chứ? Tích trữ lượng lớn nguyên liệu như vậy, điều này hoàn toàn không hợp lý."

Một vị trung đội trưởng thuộc quyền Lư đội lập tức nói: "Nếu dùng để chế tạo ma túy tổng hợp thì mới hợp lý. Như vậy thì nhà máy này đã dính líu đến chuyện lớn rồi."

"Chắc chắn trong nhà máy có người biết chuyện này. Nhanh chóng bố trí người điều tra và thẩm vấn các nhân viên trong nhà máy."

Lư đội gật đầu, lập tức sai người đưa tất cả công nhân đến vài phòng riêng biệt, còn có người canh giữ, không cho những người này nói chuyện với nhau.

(Ma hoàng có chứa thành phần ephedrin và các ancaloit gây kích thích không vì mục đích y tế. Chúng thường được dùng để chế tạo thuốc giả hoặc làm tiền chất để điều chế amphetamin tại các cơ sở sản xuất ma túy tổng hợp bí mật.)

Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 454