Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 456

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

La Thường nghe các chuyên gia bàn luận về chuyện nhà máy Hưng Nguyên, không mấy xen vào. Nhưng cô biết, những vị lão y này vẫn chưa hay biết, vấn đề tại nhà máy Hưng Nguyên còn nghiêm trọng hơn những gì họ hiện tại biết rất nhiều, một scandal động trời.

Trước đó, Hàn Trầm và Tiết Sí đã cứu một đôi mẹ con ngay tại cổng công trường. Người phụ nữ kia đã cung cấp một số danh sách bạn đồng nghiệp, cảnh sát đã liên hệ với một số người trong danh sách đó.

Sau nhiều lần điều tra và thẩm vấn, cảnh sát hiện tại đã xác nhận, chuyện "đóng cọc sống" là có thật.

Một công nhân khác, đã ngoài năm mươi tuổi, cũng phản ánh rằng khi công trường mới khởi công, vào một đêm nửa khuya ông ta thức dậy đi vệ sinh, đã tận mắt chứng kiến có kẻ lợi dụng màn đêm chôn một cỗ quan tài đen lớn xuống hố móng, với những nghi thức kỳ dị.

Sau khi phát hiện ra chuyện này, ông ấy muốn bỏ việc ngay lập tức. Nhưng tiền công phải đến cuối năm mới được thanh toán, nếu không nhận được tiền thì ông ấy không thể về quê, nên đành cố gắng chịu đựng, không dám hé răng với bất kỳ ai. Nếu không phải cảnh sát tìm đến, có lẽ ông ấy sẽ giữ kín bí mật này trong lòng cả đời.

Nghĩ đến đây, La Thường không khỏi lại suy tư về một vấn đề quan trọng: chủ mưu gây ra tai nạn xe hơi để sát hại những người này là Trâu Hưng Nguyên hay vị thầy phong thủy kia? Hay cả hai người đều cùng nhúng tay vào?

"Tiểu La, dạo này tôi gặp lại bạn cũ, nghe nói năm sau thành phố Thanh Châu của các cháu sẽ cải tạo khu phố cổ. Vị trí phòng khám của cháu hình như cũng sẽ bị ảnh hưởng, cháu có biết chuyện này không?" Quách lão thấy cô đang ngẩn ngơ, rất ít nói, sợ cô bị lạnh nhạt, nên gọi cô một tiếng.

La Thường hoàn hồn, lắc đầu. "Cháu chưa nghe nói gì ạ. Lát nữa cháu sẽ tìm hiểu xem, nếu chỗ đó thật sự phải phá bỏ và di dời, cháu cũng phải chuẩn bị sớm."

Việc cải tạo khu đô thị là chuyện sớm muộn, La Thường cũng đã chuẩn bị tâm lý, chỉ là không ngờ mọi thứ lại diễn ra nhanh đến thế.

Mở cửa được nửa năm, phòng khám phát triển cực kỳ thuận lợi, thậm chí có thể dùng từ "hưng thịnh" để hình dung.

Cô hiểu rõ, phòng khám có thể phát triển thuận lợi, chủ yếu là nhờ vào năng lực cá nhân của cô, nhưng thân phận của Hàn Trầm lại có tác dụng răn đe không hề nhỏ. Có sự hậu thuẫn từ thân phận của anh, số lượng côn đồ và lưu manh dám đến phòng khám gây rối đã giảm đi đáng kể, gần như không còn. Ngoài ra, chất lượng cư dân quanh khu vực đường Sơn Hà cũng tương đối tốt. Vì vậy, cô không hề muốn rời khỏi đường Sơn Hà, để rồi lại phải tìm một nơi khác để mở phòng khám.

Nhưng việc xây dựng đô thị thường do các cơ quan chức năng cấp trên quy hoạch, chuyện này đừng nói là cô, ngay cả Hàn Trầm, e rằng cũng không có quyền can thiệp. Vì vậy chuyện này dù cô không muốn xảy ra, có lẽ cũng phải chấp nhận.

Hàn Trầm chưa nói với cô chuyện này, cô cũng không rõ liệu anh có biết việc cải tạo đô thị có khả năng ảnh hưởng đến nhà mình hay không.

Quách lão chỉ vô tình nhắc đến, không cho rằng đây là chuyện gì to tát, cũng không hề hay biết La Thường rất yêu thích nơi đó, nên vừa dứt lời, ông liền chuyển sang hỏi La Thường: "Tiểu La, tháng sáu năm sau sẽ có một hội nghị Đông y lớn được tổ chức ở Thủ đô, thầy của cháu là lão Mạnh cũng có mặt ở đó. Tôi hy vọng cháu cũng sẽ tham dự, những bác sĩ Đông y trẻ tuổi có tài như cháu quá hiếm hoi. Nếu cháu không đến, e rằng những bác sĩ Đông y trẻ tuổi khác càng không có tư cách để tham gia."

La Thường nghe xong, vội vàng xua tay từ chối: "Hiện tại cháu vẫn chưa nhận được thông báo liên quan nào. Quách lão, những lời này của ngài nhất định đừng nói lần thứ hai nữa ạ. Ngài nói như vậy chẳng khác nào đặt cháu lên một cái thang cao vời vợi, thoạt nhìn thì danh giá, nhưng nếu có ngày không đứng vững, ngã xuống sẽ rất đau đớn, ê chề."

Vẻ mặt hoảng hốt của cô khiến các vị chuyên gia đều bật cười. Lúc trên xe cô còn khá điềm tĩnh, nhưng lúc này lại thật sự sợ Quách lão vô tình gây thù chuốc oán cho mình.

Vừa rồi Quách lão cũng chỉ cảm thán vu vơ như vậy thôi, nghe cô nói xong thì lập tức cười xòa, bảo sau này mình sẽ chú ý hơn.

Mấy vị chuyên gia này có trình độ chênh lệch không quá lớn, lại không có thành kiến nghiêm trọng với nhau, nên trò chuyện rất hợp ý. Đang trò chuyện rôm rả thì Cao Vĩ lại dẫn con gái mình đến.

"Phòng chuyên gia đều ở đây sao?" Cao Vĩ hỏi dò. Đầu tiên, cô ghé phòng La Thường nhưng không thấy ai. Sau khi hỏi thăm, cô mới tìm đến được phòng của Quách lão.

Thấy có nhiều chuyên gia như vậy, Cao Vĩ không khỏi mừng thầm. Cô quay người, nhẹ nhàng kéo con gái đến trước mặt La Thường, rồi quay sang mọi người có mặt mà nói: "Ban ngày tôi trò chuyện với Tiểu La thấy rất hợp ý, nên đã tiện thể nhờ cô ấy xem mạch cho con gái tôi. Giờ muộn thế này còn đến làm phiền quý vị, thật sự ngại quá. Ngày khác, nếu mọi người có thời gian rảnh, tôi xin mời tất cả đến quán ăn của anh trai tôi để dùng một bữa cơm thân mật."

Các chuyên gia vội vàng xua tay, đồng loạt nói không cần. Ai nấy đều bận rộn như vậy, xong việc là sẽ rời đi ngay. Huống hồ, những vị lão y có danh tiếng như họ cũng chẳng thiếu thốn một bữa ăn mời mọc.

La Thường hiểu đây chỉ là lời xã giao khách sáo. Cô mỉm cười mời Cao Vĩ và con gái ngồi xuống, rồi ánh mắt dịu dàng chuyển sang cô bé đang yên vị bên cạnh người mẹ.

Sau một thoáng quan sát, La Thường khẽ sững người. Bề ngoài cô bé trông rất điềm tĩnh, có phần nội tâm, nhưng sâu thẳm bên trong lại ẩn chứa một nỗi niềm ấm ức khó giãi bày. Chỉ là do được giáo dục tốt từ nhỏ, nên cô bé không thể hiện rõ ràng ra bên ngoài mà thôi.

La Thường giữ vẻ mặt bình thản, ôn hòa cất lời với cô bé mười sáu tuổi: "Để chị xem mạch cho em nhé."

Cô bé có làn da trắng nõn, vóc dáng mảnh mai, nhưng đôi mu bàn tay lại không đều màu. Có chỗ tím tái, lại còn sưng nhẹ, đặc biệt trên mu bàn tay trái còn hằn một vết sẹo dài do vết nứt da đã lành.

Suốt mùa đông này, La Thường đã khám và điều trị cho không ít bệnh nhân bị nứt da, nên cô không mấy ngạc nhiên hay thấy điều này có gì to tát.

Tuy nhiên, từ lúc bước vào phòng, cô bé đã cố ý dùng tay áo che khuất đôi bàn tay mình, dường như không muốn người khác nhìn thấy những dấu hiệu bất thường đó.

Sau khi bắt mạch xong, La Thường quay sang nói với Quách lão và các vị chuyên gia khác: "Mạch của cô bé này rất nhỏ, yếu ớt đến mức gần như không thể cảm nhận được, khí huyết hư nhược trầm trọng. Ngoài khí huyết hư, cô bé còn có vấn đề về tình chí không ổn định, nhưng may mắn là tình trạng này chưa kéo dài, chưa đến mức chuyển thành hỏa uất."

là phản ứng của cơ thể đối với các kích thích từ môi trường bên ngoài, bao gồm bảy trạng thái cảm xúc đặc trưng như hạnh phúc, giận dữ, buồn, suy nghĩ, tuyệt vọng, kinh ngạc và sợ hãi. Nếu trầm trọng có thể dẫn đến trầm cảm.

Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 456