Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 459

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Nghe vậy, Lư đội nhếch mép hỏi: "Đều là lỗi của hắn ta? Hắn ta dùng d.a.o ép ông nhập nhiều ma hoàng như vậy sao?"

Sắc mặt Trâu Hưng Nguyên hơi thay đổi, không biết có phải vì ông ta không ngờ cảnh sát lại điều tra ra điểm nghi vấn này không.

Thực tế, bọn họ đã dùng hết phần lớn nguyên liệu, sản phẩm làm ra đều đã vận chuyển đi hết. Nguyên liệu còn lại so với lượng đã dùng ít hơn nhiều, lại trộn lẫn với các loại thuốc khác, đáng lẽ ra không ai có thể phát hiện, cớ sao lại có người để ý đến điểm này chứ?

"Không... chuyện này, tôi cũng không rõ lắm, những việc nhỏ như nhập dược liệu, đều do quản lý mua hàng bên dưới phụ trách, tôi thường không hỏi, có lẽ là do quản lý tự làm."

Thấy Lư đội và những người khác tạm thời không hỏi đến chuyện này, ông ta chuyển sang một chủ đề khác: " Tôi muốn nói về chuyện xe bồn xi măng, tôi đã khai hết rồi, tôi quen người lái xe đó, anh ta từng làm việc ở công trường của tôi."

" Nhưng trời đất chứng giám, thực sự không phải tôi bảo anh ta đi đ.â.m vào xe bác sĩ La, tất cả đều do lão già đó đứng đằng sau giật dây!"

"Lão già đó dựa vào mối quan hệ sâu sắc giữa tôi và hắn ta, đe dọa tôi, không nghe lời thì sẽ đưa tôi vào tù. Lão già c.h.ế.t tiệt này, không chỉ lấy tiền của tôi, mà còn bắt tôi làm việc không công! Đáng chết, lão già này làm chuyện trời không dung đất không tha mà còn bắt tôi làm việc miễn phí!"

Trâu Hưng Nguyên nói hùng hồn, người không biết còn tưởng ông ta đang tố cáo một kẻ bất nghĩa nào đó, còn ông ta là người lương thiện bị áp bức.

Nghe ông ta tố cáo xong, La Thường lạnh lùng nhìn ông ta, Lư đội và Hình đội đều biết lời nói của Trâu Hưng Nguyên nửa thật nửa giả, nhưng cụ thể đâu là thật đâu là giả, bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả, thì cần phải phân tích kỹ càng.

Không ai nói gì, như đã hẹn trước, tất cả đều im lặng nhìn Trâu Hưng Nguyên, giống như đang nói, chúng tôi cứ yên lặng xem ông diễn.

Không biết có phải Trâu Hưng Nguyên không chịu nổi áp lực này không, quay đầu nhìn La Thường, nở một nụ cười gượng gạo, nói: "Bác sĩ La, thực sự không phải tôi, tôi với cô vốn dĩ không có thù oán, tôi hại cô để làm gì chứ?"

"Dù sao các người có phong tỏa công ty của tôi, tôi cũng chỉ mất chút tiền, ngồi tù vài năm rồi cũng ra được, nhưng nếu g.i.ế.c nhiều người như vậy, thì tôi sẽ xong đời..."

Ông ta đang quanh co chối cãi, La Thường giơ tay ra hiệu cho ông ta đừng nói nữa, rồi mới nói: "Những lời ông nói hai phần thật tám phần giả. Ông có nói thêm cũng chỉ phí thời gian của tất cả chúng tôi mà thôi."

Trâu Hưng Nguyên sửng sốt: … Sao người này lại có thể biết được?

"Không, không phải, tôi nói đều là sự thật..." Ông ta cố gắng biện minh.

La Thường mất hết kiên nhẫn với lời ông ta, tạm gác việc khám bệnh, không muốn dây dưa thêm với kẻ này, lập tức ngắt lời Trâu Hưng Nguyên: "Kẻ đứng sau lưng ông đúng là đang phát điên, ông chạy đến đây, là cảm thấy chuyện ngày càng lớn, cảm thấy mình không gánh nổi nữa, không muốn hợp tác với hắn ta nữa, thuận tiện đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn ta?"

"Tiếc thay, mời thần dễ, tiễn thần khó. Ông muốn dứt bỏ mà hắn ta không chịu buông, ông sợ rồi, thà để bị cảnh sát tóm gọn, còn hơn là lọt vào tay hắn ta đúng không?"

Lư đội nhìn Trâu Hưng Nguyên đang bị còng tay ngồi đối diện mà không nói gì, nghĩ thầm gã họ Trâu này coi cảnh sát bọn họ như những vệ sĩ bất đắc dĩ, hoàn toàn miễn phí.

Đáng chết, vào đến đồn rồi mà lão già này vẫn còn toan tính đường thoát thân sao cho mình có lợi nhất.

Hàn Trầm chợt hỏi: "Kẻ đứng sau ông, tên họ là gì? Hắn ta đáng sợ đến vậy sao? Ông lại sợ hắn ta đến mức đó ư?"

Chỉ vừa nhắc đến kẻ đồng lõa, Trâu Hưng Nguyên, một gã dám làm tất cả vì tiền, bỗng nhiên run rẩy không kiểm soát.

"Cho tôi xin một điếu thuốc được không?" Ông ta tay vân vê ngón cái, vẻ mặt hiện rõ sự căng thẳng tột độ.

Lư đội lấy ra điếu thuốc Hoàng Quả Thụ quen thuộc của mình, nhét vào miệng Trâu Hưng Nguyên, còn châm lửa giúp ông ta.

Trâu Hưng Nguyên cười khổ: "Cảm ơn." Ông ta hút một hơi thật sâu, chầm chậm nhả ra làn khói trắng. Vẻ căng thẳng trên gương mặt hắn ta vơi đi đôi chút, lúc này mới lên tiếng: " Tôi cũng không biết tên thật của lão già này là gì. Hắn ta luôn yêu cầu được gọi là Hồ Tứ gia. Về quê quán hay sư môn của hắn ta, hắn tuyệt nhiên không tiết lộ một lời nào."

"Lần đầu tôi gặp hắn ta là vào bảy năm trước. Khi ấy mỏ của tôi vừa sập, tôi đang đứng ngồi không yên vì lo lắng tột độ, hắn ta tìm đến, chỉ điểm vài lời. Theo yêu cầu của hắn, tôi đổi chỗ khai thác mỏ và công việc làm ăn lại phất lên như diều gặp gió. Từ đó trở đi, chúng tôi bắt đầu hợp tác."

"Suốt những năm tháng hợp tác với hắn, quy mô hoạt động của tôi cũng không ngừng mở rộng. Cứ ngỡ chỉ cần thờ phụng hắn ta như một vị thần tài là đủ, ai ngờ, lão già quỷ quái này lại dám nhắm vào con gái ruột của tôi!"

Mọi người nghe xong, hơi bất ngờ. Hồ Tứ gia mà Trâu Hưng Nguyên nhắc tới chắc phải là một lão già có tuổi đời không nhỏ...

Trâu Hưng Nguyên cũng nhận ra lời mình nói có thể gây hiểu lầm, vội vã xua tay thanh minh: "Không phải như các người nghĩ đâu. Hồ Tứ gia để ý đến con gái tôi không phải vì mục đích tầm thường khác, hắn ta muốn dùng m.á.u trinh nữ làm thuốc dẫn. Hắn ta có yêu cầu khắt khe về ngày tháng năm sinh. Người thích hợp làm 'thuốc dẫn' như vậy không hề dễ tìm."

Cái gì? Những cảnh sát có mặt đều ngỡ ngàng. Thời buổi này mà vẫn có kẻ dùng m.á.u người để làm thuốc dẫn ư?

Hơn nữa, lại còn phải là m.á.u của xử nữ nữa chứ?!

Ai nấy đều là người có học thức, phần lớn đều nhớ đến chi tiết bánh bao tẩm m.á.u người trong tiểu thuyết của Lỗ Tấn thuở nhỏ, chính là dùng m.á.u tử tù tại pháp trường làm thuốc dẫn để chữa bệnh lao phổi.

Không ngờ rằng, giữa thời hiện đại này, họ lại được tận tai nghe về chuyện kinh khủng đó. Trong chốc lát, ai cũng cảm thấy mọi thứ thật hoang đường và phi lý.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Hình đội trầm giọng truy hỏi: "Đây là sự thật ư? Vậy con gái ông hiện giờ ra sao rồi?"

"Đương nhiên là sự thật. Chuyện liên quan đến con gái tôi, lẽ nào tôi dám bịa đặt?" Trâu Hưng Nguyên vội vàng nói.

Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 459