Hành lang truyền đến tiếng chạy và tiếng hô hoán cấp thiết, có vẻ rất nhiều khách trọ đã vội vã chạy ra ngoài, dường như đang sơ tán xuống tầng dưới.
Có người chạy đến gõ cửa, nhắc nhở họ mau chóng rời đi. Tiếng bước chân dồn dập và tiếng gõ cửa liên tiếp tạo ra một áp lực khá lớn. Trong tình huống này, đại đa số mọi người sẽ chọn cách lao xuống cầu thang theo số đông.
Trong tình huống nguy cấp như vậy, con người càng khó giữ được suy nghĩ độc lập, và càng dễ bị đám đông chi phối.
Nhưng La Thường lại phẩy phẩy tay, không những không vội chạy ra ngoài, mà còn bắt đầu bấm đốt ngón tay, như thể đang tính toán điều gì đó.
Hàn Trầm đã quen rồi, cũng không vội vàng mà nói với Cao Hướng Dương: "Cứ nghe lời cô ấy đi."
Một lát sau, La Thường dừng lại, ngẩng đầu nói: "Vụ cháy là thật, nhưng là do ai đó cố ý phóng hỏa. Ở lại đây cũng không được, những kẻ này là nhắm vào em."
"Cô nhân viên phục vụ lúc nãy có vấn đề. Lát nữa ra ngoài, nếu có cơ hội thì phải bắt cô ta lại."
Cao Hướng Dương vừa tức giận vừa có chút nóng lòng muốn ra tay hành động. Đây là vụ bắt người đó nhé, đã bao năm rồi anh ấy chưa có dịp ra tay. Chỉ cần nghĩ đến thôi, m.á.u trong người anh ấy đã sôi sục, như thể vừa được tiêm một liều thuốc kích thích, khiến cơ thể nóng bừng lên không thể kiểm soát.
Còn Hàn Trầm, mấy năm nay luôn ở tuyến đầu, nên tỏ ra bình tĩnh hơn Cao Hướng Dương rất nhiều.
La Thường nói với Hàn Trầm: "Đám người này chắc chắn vẫn còn đồng bọn khác. Lát nữa hãy xem ai đang cố tình châm ngòi thêm."
Lúc cửa mở ra, quả nhiên hành lang hỗn loạn, từ mỗi căn phòng đều có người hớt hải chạy ra ngoài. Có người thậm chí không kịp mặc quần áo chỉnh tề, chỉ khoác vội bộ đồ lót mỏng manh. Thậm chí còn có một đôi nam nữ, thân trên ngoài bộ đồ ngủ mỏng tang, chỉ kịp khoác vội thêm hai tấm chăn.
Hiện trường hỗn loạn đến mức mỗi người lo thân, không ai để ý đến ai. La Thường cũng hòa vào dòng người đổ xuống cầu thang, nhưng bước chân cô lại không hề vội vã. Chẳng mấy chốc, vài người đàn ông đã bao vây lấy họ từ phía sau và hai bên. Thoạt nhìn, họ cũng đang hối hả chạy trốn, nhưng thực chất lại cố ý muốn tách La Thường và Hàn Trầm khỏi Cao Hương Dương.
Đúng lúc bọn chúng tưởng có thể thừa cơ tóm gọn La Thường, đưa cô rời khỏi hiện trường, thì La Thường đột nhiên tăng tốc. Cô chen qua vài người, với tay túm chặt tóc một phụ nữ trẻ phía trước, kéo giật cô ta lại rồi chất vấn: "Biết Trâu Hưng Nguyên đúng không? Ông ta là gì của cô?"
" Tôi không quen người này, cô buông ra! Cô bị điên rồi à?" Người phụ nữ trẻ bị ghì xuống, giằng co muốn thoát khỏi tay La Thường.
Mấy kẻ định bắt La Thường khi nghe cái tên Trâu Hưng Nguyên đều thoáng chần chừ. Cuối cùng, một tên ở bên phải vẫy tay ra hiệu cho đồng bọn tiếp tục hành động.
Nhưng lúc này đã quá muộn. Chính hành động lén lút của bọn chúng đã tự phơi bày trước mặt Hàn Trầm và Cao Hương Dương. Hai người phối hợp ăn ý, nhanh chóng tách ra. Chưa đầy mười phút, tất cả những kẻ đó đã bị khống chế hoàn toàn.
"Mọi người bình tĩnh, đừng chạy nữa! Chỉ là báo động cháy giả thôi, lửa đã được dập tắt rồi." Quản lý Lưu đang trực đêm, khi ông ấy thở hổn hển chạy đến khúc cua cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn, đúng lúc nhìn thấy năm kẻ bị trói chặt bằng dây thừng, vứt chỏng chơ ở góc cầu thang.
Không đợi ông Lưu lên tiếng, Hàn Trầm đã nói ngay: "Lửa là do bọn chúng đốt. Các anh mau đưa người đến phòng 321 xem thử. Có một bác sĩ trong đoàn chuyên gia bị lừa đến đó, cùng một cặp đôi khách trọ tốt bụng, hy vọng họ vẫn an toàn."
Chỉ trong chốc lát, bao nhiêu chuyện rối ren ập đến khiến Quản lý Lưu cảm thấy tim mình như thắt lại. Ông vội vỗ ngực, cố gắng hít thở sâu cho dễ chịu hơn, rồi dẫn vài cấp dưới lên thẳng tầng ba.
Cùng lúc đó, trong màn đêm tĩnh mịch, vô số bóng người thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh một khu đất hoang tàn cũ kỹ, bao vây chặt chẽ nơi đó. Các công trình bên trong khá thấp tầng, lại có tường bao quanh nên từ bên ngoài khó mà nhìn rõ tình hình bên trong.
"Cục trưởng, Hình đội, Lư đội! Vừa rồi các đại sư đã phá hủy mắt trận đặt ở đây rồi. Bây giờ cử người vào, chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi trận pháp. Những tên tay chân thì để chúng tôi xử lý. Còn nếu gặp Hồ Tứ gia, sẽ do chính các vị ấy ra tay." Một cảnh sát sau khi liên lạc với sư huynh Tiết Sí và các đệ tử, liền chạy đến báo cáo với Lư đội và các cấp chỉ huy khác.
Người phụ trách chỉ huy hiện trường, ngoài Lư đội vẫn luôn theo sát vụ án này và Hình đội của thành phố Thanh Châu, còn có sự góp mặt của một Phó cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Hối Xuyên.
Dứt khoát, vị Phó cục trưởng hạ lệnh: "Hành động."
Vừa rồi tiếng nổ lớn vang dội giữa trời, vị Phó cục trưởng tận mắt chứng kiến. Ông càng hiểu rõ sự kỳ lạ của tiếng sấm giữa mùa đông, thì lại càng thấy sư huynh Tiết Sí này quả thực có tài năng hơn người.
Vậy thì, Hồ Tứ gia mà nhóm của Tiết Sí phải đối phó cũng tuyệt nhiên không phải là người đơn giản.
Vì vậy, ông ấy sẽ không hề chủ quan. Vị Phó cục trưởng dặn dò Hình đội và Lư đội: "Nghe lời các vị đại sư. Nếu gặp Hồ Tứ gia, các anh tuyệt đối đừng tự ý đối đầu, hãy để các vị đại sư xử lý ông ta."
Hình đội nhìn quanh một lượt, phát hiện hôm nay thầy Hồng không đi cùng. Tiết Sí thì có mặt, nhưng chỉ một lúc sau đã biến mất tăm.
Chuyện này Tiết Sí đã báo cáo với anh, nói rằng mình và thầy Hồng có việc riêng cần giải quyết. Hình đội cũng không tiện hỏi sâu, nhưng anh vẫn thắc mắc, rốt cuộc Tiết Sí và thầy Hồng đã đi đâu?
Trong một cái sân nhỏ khác, trên một tấm thảm cói đã cũ, một ông lão gầy gò, mặt mũi không rõ ràng đang ngồi lặng thinh. Tiếng kim đồng hồ treo tường tích tắc không ngừng. Ông ta đã ngồi đó từ tám giờ rưỡi đến chín giờ, rồi từ chín giờ đến chín giờ rưỡi, và bây giờ, kim đồng hồ trên tường đã nhanh chóng chỉ đến mười giờ tối.
Ông ta thở dài một tiếng, đôi mắt u ám nhìn qua những bóng cây lay động ngoài khung cửa sổ nhỏ. Thả lỏng các ngón tay đang bấm pháp quyết, ông lão chậm rãi mở mắt. Người đàn ông trung niên bên cạnh lập tức tiến lại gần, khom lưng cung kính hỏi: "Tứ gia, phía chị Lệ vẫn không có tin tức gì, e rằng đã thất bại. Hay là chúng ta mau chóng rời đi thôi, nếu không sẽ không kịp nữa rồi."
"Đi thôi. Ta đi rồi, ngươi biết phải làm gì chứ?" Ông lão gầy gò đứng dậy. Dưới ánh đèn lờ mờ, ông ta trông tiều tụy đến đáng sợ, hốc mắt sâu hoắm như bị rút cạn sinh khí.