Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 468

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

“Lão Ngô năm nay đúng là quá xui xẻo, hai lần xảy ra chuyện, mỗi lần đều là ông ấy bị thương.” Vị bác sĩ già kia cũng không khỏi thở dài.

Quách lão đứng bên cạnh khẽ thở dài, vẻ mặt trầm tư hơn: “Dạo này nếu có thời gian, tôi định dẫn lão Ngô đi chùa chiền cầu an một chuyến, thà có còn hơn không. Nhiều khi những chuyện tâm linh, tin thì có, không tin thì thôi.”

“Nhìn những chuyện kỳ quái xảy ra những ngày này đi, đánh cọc sống, dùng m.á.u xử nữ làm thuốc dẫn… những chuyện này nghe thì đã từng nghe qua sách vở, truyền thuyết, nhưng tận mắt chứng kiến thì đây là lần đầu tiên, lại còn cùng lúc xảy ra thế này, quả đúng là sống lâu mới thấy nhiều chuyện kỳ quái.”

“Bây giờ đầu tôi vẫn còn hơi choáng váng. Ông nói rốt cuộc gần đây mọi chuyện lại cứ thế xảy ra, là vì lý do gì?” Ông Quách nói đến những chuyện này, không nén được một tiếng thở dài.

“Theo tôi thì, Tiểu La rất bình tĩnh.” Ông Lưu ngồi kế bên lên tiếng khen ngợi La Thường.

Nãy giờ La Thường vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới giật mình nhận ra hai vị bác sĩ lớn tuổi đang nói về mình. Cô nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Mấy ngày nay cháu cũng thấy chuyện này khó hiểu, cứ như đang nằm mơ vậy.”

Nói đến đây, cô còn quay sang, nhìn Hàn Trầm đầy vẻ tinh nghịch: “Anh véo em một cái xem, xem em có đang nằm mơ không?”

Hàn Trầm quả nhiên duỗi tay véo nhẹ hai cái lên gò má cô, anh không dùng sức. Thấy vậy, ông Quách phá lên cười, trêu chọc: “Tiểu Hàn, tay cậu tôi đã xem rồi, thô ráp như giấy nhám vậy, cẩn thận đừng véo đau người ta.”

“Bác sĩ La, tôi thấy tối nay tinh thần cháu có vẻ không ổn, lại còn hay thất thần, cháu có sao không? Nếu cháu không khỏe thì hãy mở cửa sổ cho gió lùa vào, hít thở một chút để tỉnh táo lại đi. Tôi với lão Lưu mặc nhiều, không lạnh đâu.”

Ông Quách cũng tinh ý trong việc nhìn sắc mặt người khác không kém La Thường, lúc lên xe đã phát hiện ra vẻ khác lạ trên gương mặt La Thường.

“Không sao đâu ạ, có lẽ là gần đây có quá nhiều chuyện khó hiểu, nên chưa thể trấn tĩnh lại được.” La Thường nói xong, kéo hé cửa kính xe xuống một chút.

Cảm giác làn gió mát lạnh thổi vào từ khe cửa sổ khiến La Thường tỉnh táo hơn một chút, cũng khiến cô ý thức được rõ ràng, những chuyện xảy ra gần đây thực sự đều là có thật, không phải là do ảo giác.

Thực ra sau khi cô xuyên không đến đây, đã trải qua hơn mười ngày mới chấp nhận hiện thực này, mới dám khẳng định những chuyện đang diễn ra với cô không phải là trong mơ.

Nhưng những chuyện gần đây quá đỗi hoang đường, khiến trong lòng cô lại xuất hiện cảm giác bất thực đã lâu không ghé thăm, thậm chí có lúc, cô cho rằng những gì cô đang trải qua trước mắt không phải là có thật.

Ngón tay Hàn Trầm thô ráp, quả nhiên giống như giấy nhám, anh không dùng sức, nhưng cảm giác ngón tay anh lướt qua gò má cô lại rất rõ ràng. Quay đầu nhìn những người trong xe, La Thường cuối cùng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng vô hình.

Nhưng trong lòng cô đã hạ quyết tâm sẽ sớm chấm dứt mọi rắc rối này, cô cảm thấy khi tập trung khám chữa bệnh cho người khác, cô mới cảm thấy lòng mình thanh thản và chân thực nhất.

Xe jeep vừa lái vào sân Bệnh viện Nhân dân, đã thấy có người đứng đợi sẵn.

“Lư đội, cuối cùng thì Tiết đại sư thế nào rồi? Hồ Tứ gia đã bị bắt giữ chưa? Còn có thành viên của Đội xử lý tình huống khẩn cấp nữa, bị thương nặng không?” Thấy Lư đội ở cửa, Hàn Trầm lập tức hỏi.

“Tiết đại sư vẫn đang hôn mê, mạng sống chắc hẳn không còn đáng ngại. Hiện tại cần cấp cứu khẩn cấp là cô gái con tin kia, phía Bệnh viện Nhân dân đã cấp cứu cho cô ấy rồi, hơi thở vô cùng yếu ớt, thoi thóp, nhìn tình hình cực kỳ nguy kịch.”

“Một chiến sĩ của Đội xử lý tình huống khẩn cấp thành phố Hối Xuyên được đưa đến khoa phẫu thuật tổng quát, người đã vào phòng mổ rồi. Theo nhận định của các bác sĩ phòng phẫu thuật tổng quát, anh ấy đã giữ được mạng sống, nhưng liệu có thể trở lại với nghề cảnh sát nữa hay không thì vẫn còn là một dấu hỏi lớn.”

Ông Quách nói: “Bị b.ắ.n mà giữ được mạng, không để lại di chứng thì đã tốt lắm rồi, nếu không thể tiếp tục công việc này nữa, anh ấy vẫn có thể tìm một công việc khác. Nhưng cô gái làm con tin kia thì sao?”

Hiện tại Lư đội và mọi người đã nắm được phần nào sự thật, anh ta dẫn mọi người đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Cô gái đó chắc là gần đây bị người của Hồ Tứ gia lừa gạt để ép lấy m.á.u cứu mạng. Lúc Hồ Tứ gia đi thì cố ý đẩy cô ấy vào trong xe. Tiết đại sư dẫn người đuổi theo, khi thấy sắp bị tóm gọn, Hồ Tứ gia đã không ngần ngại đẩy cô gái này ra làm con tin, lợi dụng cô để thoát thân.”

“À, chúng ta đến rồi. Nếu các vị muốn hiểu rõ chi tiết lúc đó, có thể hỏi thầy Hồng, lúc đó ông ấy cũng có mặt.”

Mấy người nhanh chóng vào một phòng cấp cứu. Cửa phòng có mấy cảnh sát canh giữ, bọn họ vừa vào cửa, liền thấy xung quanh giường bệnh đứng tựa vào tường là vài bác sĩ mặc blouse trắng, vẻ mặt nghiêm trọng.

Lúc này người đứng đầu Cục Cảnh sát thành phố Hối Xuyên cũng đến, cũng vừa vặn bước vào phòng cấp cứu này cùng lúc với nhóm của Hàn Trầm.

“Đã tra được thân phận nạn nhân chưa? Hiện tại tình hình cô ấy thế nào?” Cục trưởng liếc nhìn cô gái đang toát mồ hôi hột, lấm tấm trên trán, cau mày nhìn vết kim tiêm và một vết rạch sâu chưa lành hoàn toàn trên cổ tay cô gái.

Lư đội vừa vặn dẫn Hàn Trầm và những người khác đến đây, thấy vậy liền vội nói: “Chín ngày trước, Tổng giám đốc công ty dược phẩm Giai Thành, Thái Chân Hưng, đã đến đồn cảnh sát trình báo về việc con gái mình mất tích. Theo ảnh mà ông ấy cung cấp thì cô gái này nhiều khả năng chính là con gái ông ấy. Nốt ruồi đỏ dưới cằm phải của cô ấy cũng trùng khớp với thông tin mà ông Thái cung cấp.”

La Thường và Ông Quách đang đứng nghe ở bên cạnh, nghe đến đây, không hẹn mà cùng kinh ngạc nhìn nhau. Công ty dược phẩm Giai Thành này, cả hai đều không còn xa lạ gì.

Nhà máy thuốc này cũng ở Hối Xuyên, là một trong số những nhà máy dược phẩm mà đoàn công tác sẽ đến kiểm tra trong thời gian tới. Nhưng nhà máy thuốc này là doanh nghiệp tư nhân, quy mô không lớn, không nằm trong diện ưu tiên kiểm tra trọng điểm của họ.

Hiện tại nữ con tin này vẫn chưa thể nói chuyện, nhưng trên người cô ấy có nhiều dấu vết bị rút máu, thân thể rất yếu. Cánh tay lộ ra ngoài bộ đồ bệnh nhân có mấy chỗ bầm tím, bị tra tấn đến mức thân tàn ma dại, trông cô ấy vô cùng thảm thương.

Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 468