Viện trưởng vẫn biết rõ tầm quan trọng của Quách lão và La Thường, biết rõ những người này đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng, vì vậy lời mời của ông ta cũng rất chân thành.
"Được, vậy thì đi hết một vòng." Quách lão nói xong, còn trêu La Thường: "Tiếc là sư huynh của cháu hôm nay có lịch dạy, phải đến trường Đại học Đông y giảng bài, chuyện tối qua và hôm nay anh ấy đều không tham gia được."
Mọi người nói cười đi ra khỏi văn phòng, đến khoa châm cứu nằm ở tòa nhà phía tây, cần đi qua một đoạn hành lang khá dài, không hề gần chút nào.
Chẳng bao lâu sau khi họ rời đi, một nữ y tá chạy vội vã từ phòng bệnh ra, đến trước cửa văn phòng này, nói với một bác sĩ trong phòng: "Không xong rồi, người nhà Tiểu Thái đến rồi. Lúc nãy tôi vừa vào xem thì thấy Tiểu Thái hình như đang khóc. Không biết gia đình cô ấy đã nói gì mà khiến cô bé phải khóc như vậy?"
"Bác sĩ mau đi xem đi, chắc phải làm công tác tư tưởng với gia đình cô bé."
Vị bác sĩ đó là bác sĩ phụ trách phòng bệnh của Tiểu Thái, nghe thấy những lời này, cũng lo lắng. Lúc nãy Viện trưởng và Quách lão còn dặn ông ấy gặp người nhà thì cần trao đổi kỹ với họ. Không ngờ ông ấy còn chưa kịp nói chuyện thì bên đó đã xảy ra chuyện rồi.
Ông ấy vừa đứng dậy đi ra ngoài, vừa hỏi: "Gia đình này sao vậy chứ? Con gái bị thương như thế, đến đây lại còn làm cô bé khóc, rốt cuộc đã nói gì?"
Nữ y tá cũng không rõ lắm, liền kể lại những gì mình nắm được: "Hình như không phải do ba mẹ Tiểu Thái, mà là ông nội cô bé đã nói những lời khó nghe, khiến cô bé không chịu được. Ban đầu tình hình đã tốt hơn, bây giờ lại không ổn chút nào."
Lúc họ đi ra ngoài, sau khi Nhạc ca và Tiểu Lạc tìm hiểu cũng tìm tới nơi. Thấy vị bác sĩ bước ra khỏi văn phòng, Tiểu Lạc vội vàng đuổi theo, cười hỏi ông ấy về tung tích của La Thường và đoàn người.
Vị bác sĩ đang có việc gấp, làm sao còn bận tâm chuyện khác, liền chỉ tay về phía hành lang dẫn sang khu tây: "Họ đi bên đó rồi."
Nói xong ông ấy liền đi, Tiểu Lạc cũng thấy bác sĩ đang có việc, liền nói với Nhạc ca: "Chắc họ đi chưa lâu, bây giờ mình đi theo vẫn còn kịp. Chúng ta cứ qua đó xem sao, đến nơi rồi hỏi lại."
Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy từ hành lang có một đám người hốt hoảng chạy ra, có tiếng ai đó hô lớn: "Có người định nhảy lầu!"
Nghe vậy, Nhạc ca không nói hai lời, lập tức lao về phía nơi những người đó đang chỉ trỏ. Có người định nhảy lầu, đương nhiên việc tìm bác sĩ phải gác lại sau.
Anh lao đi trước, Tiểu Lạc chạy theo sau, vừa đuổi vừa gọi: "Anh ơi, anh không mang theo gì cả, ngay cả sợi dây chuyên dụng của mình cũng không có. Cẩn thận an toàn đó!"
Nhạc ca không để ý đến lời cậu, lập tức chạy lên sân thượng bệnh viện. Lúc này trên mép sân thượng đã có hơn mười người, nhưng không ai dám đến gần cô gái gầy yếu đang đứng chênh vênh đó.
Gió mùa đông không quá mạnh, những người mặc áo bông thậm chí còn không để ý đến cơn gió nhẹ thoảng qua. Nhưng gió thổi qua sân thượng, bóng người gầy gò chỉ mặc mỗi chiếc áo bệnh nhân lại càng trở nên lung lay, chực đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.
"San San, đừng nhảy! Nếu con nhảy xuống, mẹ sống sao đây?" Một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi ra sức vùng vẫy, cố bước tới nhưng bị một thanh niên giữ chặt.
"Thím ba, đừng lại gần! San San đã nói rồi, không cho ai đến gần cô ấy. Nếu chúng ta tiến lên, cô ấy sẽ nhảy ngay đấy!" Người phụ nữ trung niên sốt ruột đẩy tay người thanh niên, bảo anh ta buông ra, nhưng anh ta vẫn kiên quyết không thả.
Người đàn ông trung niên đứng cạnh, khom người men theo mép lan can sân thượng, từng bước dè dặt tiến về phía con gái mình.
Ông cụ tầm bảy mươi tuổi đứng bên cạnh, giận đến mức nhảy dựng, chỉ thẳng vào cô gái đang đứng chênh vênh ở mép sân thượng, giọng tiếc nuối xen lẫn bất lực: "Cái con bé này sao lại ương bướng thế không biết! Người lớn nói vài câu mà đã không chịu nổi sao? Mau quay lại đây! Nhiều người thế này đang đứng đây hứng gió lạnh với con, vui lắm à?"
"Ở nhà muốn sống muốn c.h.ế.t thì thôi đi, lên đây làm loạn cái gì? Bao nhiêu người đang nhìn kìa! Ba con cũng là người có danh dự, con làm thế này, sau này ông ấy còn làm ăn buôn bán thế nào nữa?"
Người đàn ông trung niên chỉ còn cách con gái vài bước chân, thêm vài bước nữa là ông có thể tóm được tay cô.
Đúng lúc này, những lời của ông cụ như giọt nước làm tràn ly, hoàn toàn phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng trong tâm trí cô gái.
Cô tựa vào lan can, quay đầu nhìn lại, có lẽ là tìm bóng dáng mẹ mình. Sau đó, những người đang xúm xít ở mép sân thượng bàng hoàng chứng kiến cô dùng hai tay bám chặt vào lan can cao đến ngang eo, rồi nửa thân trên ngả hẳn về phía trước.
"San San!" Người phụ nữ trung niên bật ra tiếng thét thất thanh, hai tay cào loạn xạ vào mặt người thanh niên đang giữ mình, rồi thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, lao về phía trước như điên.
Người đàn ông trung niên cũng không kịp cứu cô con gái độc nhất của mình. Ông bất lực đưa tay ra, trân trừng nhìn con gái mình lơ lửng, rồi rơi xuống.
Ngoài gia đình cô gái, hiện trường còn có vài người đàn ông khác, tất cả đều là người nhà của các bệnh nhân nằm viện gần đó. Thấy cô gái rơi xuống, vài người trong số họ vội vã lao tới.
Nhạc Ca xuất hiện đúng lúc này. Anh ta vốn là người thường xuyên rèn luyện thân thể, có kinh nghiệm cứu người phong phú và phản ứng cực kỳ nhanh nhạy. Ngay khi thấy cô gái quay đầu nhìn mẹ mình lần cuối, anh đã hiểu cô có ý định nhảy lầu. Vì thế, khoảnh khắc cô quay người, anh lập tức chen qua đám đông, lao thẳng về phía mép sân thượng.
Khi La Thường và Hàn Trầm nhận được tin, họ vừa đi từ hành lang đến tòa nhà khám bệnh phía tây, cách khoa châm cứu không xa. Một bác sĩ trẻ mặt mày tái mét, thở hổn hển chạy đến tìm Viện trưởng, vội vàng thuật lại chuyện cô gái định nhảy lầu.
"Đã báo cảnh sát chưa?" Chuyện động trời vừa xảy ra, Viện trưởng nào còn tâm trí để ý chuyện gì khác nữa.
Bệnh nhân nhảy lầu ngay trong bệnh viện của họ, bệnh viện khó lòng thoái thác trách nhiệm. Dù không phải trách nhiệm trực tiếp, họ cũng phải gánh trách nhiệm gián tiếp. Ít nhất là cái mác "an ninh lỏng lẻo" chắc chắn sẽ bị gắn vào.