La Thường lại ngăn anh ta nói tiếp: "Những chuyện liên quan đến sinh tử thì có thể tìm tôi, nhưng trường hợp của Tiểu Vũ hôm nay là một ngoại lệ. Còn các chuyện khác, tôi sẽ không xem, bởi xem quá nhiều, phúc duyên của tôi sẽ tiêu tán."
Lời này của cô không phải nói dối, nếu xem nhiều cô thực sự không chịu nổi. Từ khi đến Hối Xuyên, đi qua công trường xây dựng đó, cô luôn cảm thấy bồn chồn không yên. Bề ngoài cô vẫn tỏ ra bình thường, nhưng đó chỉ là do tính cách cô trầm ổn, nội tâm mạnh mẽ nên cô mới gắng gượng được đến vậy.
Thực ra mấy ngày nay cô nhớ đến chuyện, không lâu trước đây cháu trai của Đại sư bá của Giang Thiếu Hoa đến Thanh Châu, đặc biệt đến thăm cô và Giang Thiếu Hoa, còn tặng cô vài tờ bùa. Lá bùa này đều là do Đại sư bá của Giang Thiếu Hoa lúc còn sống tự tay vẽ, số lượng lưu truyền không nhiều, đủ thấy nó quý giá đến nhường nào.
Tất nhiên La Thường không nỡ lãng phí, lại sợ làm mất, những lá bùa đó cô để lại vài tờ ở nhà Thanh Châu, chỉ có một tờ mang theo người. Nhưng chờ đến mấy ngày nay cô nhớ ra chuyện này, tờ bùa cô mang theo bên người đã hóa thành tro bụi.
Sự thật này khiến La Thường cũng hơi sợ hãi, nếu không có lá bùa, cô còn có thể tiếp tục hành nghề y ở đây không?
Việc xuyên không đến đây vốn không phải ý nguyện của cô, nhưng cô đã thích nghi và ổn định lại. Ở đây còn có những mối ràng buộc sâu sắc khó lòng buông bỏ. Lúc này, nếu để cô tự do lựa chọn là ở lại hay trở về, thì cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn ở lại.
Bởi vì ở thế giới trước, những người cô yêu thương nhất đã không còn, cô chỉ còn lại một mình cô độc, chẳng còn gì để luyến lưu. Trở về cũng không có ý nghĩa gì.
Cô đã từ chối thẳng thừng như vậy, tất nhiên Nhạc ca không tiện nài nỉ thêm nữa.
La Thường muốn về sớm, bởi vì lần này xem bói cho Tiểu Vũ xong, cảm xúc vừa mới lắng dịu lại bất chợt bồn chồn không yên trở lại. Cô đặc biệt muốn về khách sạn ngồi thiền điều hòa khí tức một chút, để bản thân mình bình tĩnh lại.
Cô tựa mình vào lưng ghế, nhắm nghiền mắt để dưỡng thần. Mấy người còn lại trong xe đều im lặng, không ai dám lên tiếng, sợ làm kinh động đến cô.
Đoạn đường phía trước hơi giống đường gồ ghề, Nhạc ca lái xe cẩn thận đến mấy, xe vẫn cứ xóc nảy, chao đảo.
Chờ đến khi rốt cuộc anh ta cũng lái xe ra khỏi đoạn đường này, mặt đường trở nên bằng phẳng, anh ta mới thả lỏng một chút, quay đầu nhìn phản ứng của La Thường.
Tiểu Lạc "suỵt" một tiếng: "Cô ấy ngủ rồi, nhỏ giọng thôi."
Nhạc ca: …Sao lại ngủ rồi? Là thực sự mệt đến vậy sao?
Nhạc ca cẩn thận đưa La Thường về khách sạn. Lúc này các chuyên gia khác đều chưa về. Những chuyên gia như bọn họ, người quen biết rất nhiều, mặc kệ đi đâu, đều có rất nhiều người tìm đến. Cho nên chắc là bọn họ có sắp xếp khác, đều không ở đây.
La Thường được Cao Hướng Dương tiễn, đi đến cửa phòng mình. Lúc này cô đã cảm thấy khí huyết dâng trào, đầu óc cô lại trở nên hỗn loạn. Nhưng cô biết rõ, đây không phải là bệnh, mà là sự khó chịu đã có từ hai ngày trước lại tái phát mà thôi.
Cô có một linh cảm mơ hồ, những trận pháp mà Hồ Tứ gia bố trí vẫn có sức mạnh nhất định, thực sự đã ảnh hưởng đến cô. Đặc biệt là công trường xây dựng hút sinh khí đó, kể từ khi đến đó, cô luôn cảm thấy lâng lâng như muốn bay lên.
Hàn Trầm không ở bên cạnh cô, chắc là đang họp với các nhân viên của Cục cảnh sát địa phương Hối Xuyên để thảo luận về công tác xử lý hậu quả tiếp theo. Cô tạm thời vẫn chưa biết bọn họ định xử lý công trình chưa hoàn thiện đó như thế nào.
La Thường vào phòng rồi bắt đầu ngồi thiền, còn dặn Cao Hướng Dương nếu cô không tự mở cửa ra thì đừng làm phiền cô.
Cao Hướng Dương nhìn cô đi vào, cũng có chút lo lắng. Bình thường sắc diện của La Thường vốn rất tốt, làn da trắng hồng rạng rỡ, mỗi khi xuất hiện trước mặt người khác đều toát lên vẻ tràn đầy sức sống. Nhưng giờ đây, tinh thần và sắc mặt cô lại tiều tụy đi trông thấy, hốc hác hẳn.
Sau khi khép cánh cửa phòng La Thường lại, Cao Hướng Dương không về phòng mình mà lại đi thẳng đến quầy lễ tân, liên tục gọi cho Hàn Trầm. Nhưng hình như bên kia đang họp, mỗi lần gọi được, nhân viên trực đều bảo anh ấy chờ một chút.
Không còn cách nào khác, Cao Hướng Dương quay trở lại phòng La Thường, đứng ở cửa phòng cô, khẽ áp tai vào nghe ngóng, nhưng căn phòng vẫn chìm trong im lặng tuyệt đối.
Tuy nhiên, trong lòng anh ấy vẫn có một dự cảm bất an khó gọi tên. Anh cứ đứng ở hành lang, thoáng chốc lại đến trước cửa phòng cô, lắng tai nghe ngóng.
Bốn mươi phút sau, cuối cùng anh ấy cũng liên lạc được với Hàn Trầm. Giọng Hàn Trầm trầm khàn vang lên ở đầu dây bên kia, "Anh gọi điện cho tôi à? La Thường có chuyện gì sao?"
"Ừ, tình trạng của cô ấy không ổn chút nào. Tôi không biết diễn tả sao cho rõ, chỉ là thấy lòng bất an, sợ cô ấy gặp chuyện. Vừa về từ viện phúc lợi, cô ấy đã khóa mình trong phòng, không muốn ai làm phiền. Bên cậu xong việc chưa? Về đây được không?"
Hàn Trầm lập tức đáp: "Được, tôi về ngay đây."
Sau khi về phòng, La Thường quả thực đã cố gắng thiền định để điều chỉnh cảm xúc, để bản thân bình tĩnh lại. Bình thường cô dễ dàng nhập định, nhưng lần này lại khác, dù đã thử nhiều lần vẫn không thể nào tập trung được.
Càng cố gắng, khí huyết trong người cô càng như sôi sục, nỗi hoảng hốt cứ dâng trào không ngừng.
La Thường mở mắt ra, hít thở sâu vài lần, thầm nghĩ: Thôi thì không nhập định được, vậy ngủ một giấc cho rồi.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, căn phòng tối đen như mực, không rõ đã mấy giờ. Ngẩn ngơ một hồi, cô hoàn toàn mất phương hướng, không biết hôm nay là ngày nào, hay mình đang ở đâu.
Nói một cách dễ hiểu, đó là khi tỉnh dậy, trong đầu cô xuất hiện ba câu hỏi: Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì?
Cô mở to mắt, đợi đến khi đôi mắt dần thích nghi với bóng tối mờ ảo, cuối cùng cô cũng nhận ra mình đang ở đâu.
Cô đã ngủ bao lâu rồi? Viện trưởng Ninh đã báo án thuận lợi chưa? Hàn Trầm giờ ở đâu rồi?
Trong nháy mắt, hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu La Thường. Cô đang suy nghĩ thì một bàn tay thô ráp, ấm áp, khô ráo nhẹ nhàng chạm lên trán cô, bàn tay còn lại thuận thế nắm chặt lấy tay cô.